Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày
Chương 65 : Nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng
Ngày đăng: 13:55 18/04/20
“Chờ đến lúc chúng ta kết hôn, ba của em còn có thể nói chuyện hàn huyên với Cát lão sư.”
Cả người Tô San cứng đờ không nhúc nhích, đối với đề tài này không hiểu sao cô luôn cảm thấy hơi ngại ngùng, chỉ có thể cố gắng gỡ tay của hắn đang ở bên hông cô ra, cầm theo một cái túi đựng đồ trang điểm chạy vào phòng tắm.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, Tạ Duyên cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Tô San trang điểm nhẹ, để mình trông tươi tỉnh một chút. Ngày mai là hôn lễ, nghe nói tối nay Tưởng Liên Khải tổ chức một bữa tiệc độc thân, tất cả mọi người đều tới. Tô San cũng không thể nào bắt một mình Tạ Duyên ở lại phòng khách sạn với cô.
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Tạ Duyên đang đứng trước cửa sổ lớn nghe điện thoại. Giọng nói trong điện thoại truyền tới khá lớn, đứng cách một khoảng mà Tô San cũng có thể nghe thấy.
Có lẽ là thấy cô đã ra, Tạ Duyên mới thản nhiên nói:
“Sẽ tới ngay.”
Nghe đã biết mọi người đang thúc giục. Sau khi Tạ Duyên cúp máy, Tô San liền cầm hai thỏi son môi tới, hơi phiền não mở nắp cả hai ra rồi hỏi:
“Anh thấy hai màu này, màu nào đẹp hơn?”
Thấy cô có đánh một lớp phấn nhẹ, còn mặc vào một chiếc áo khoác vàng nhạt, bên trong mặc một chiếc váy đuôi cá màu củ sen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vẻ phiền não, giống như đang gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải.
Tạ Duyên: “……..”
Hắn liếc nhìn qua cả hai thỏi son đó, một cái thì đỏ cũng không phải là đỏ, vàng cũng không phải vàng, còn một cái thì hồng cũng không phải hồng, mà tím cũng không phải tím, màu sắc trông rất kỳ lạ, hắn cũng không biết hai thỏi son này thì có gì khác nhau.
“Vì sao nhất định phải bôi cái này?”
Hắn hơi nhíu mày, hắn không thích ăn son môi một chút nào.
“Anh hỏi kiểu gì kì vậy.”
Tô San chớp chớp mắt, liếc hắn một cái có vẻ kỳ lạ:
“Hay là anh thấy cả hai màu này đều xấu?”
“Không sao, em có mang theo cả thảy sáu thỏi, để em đi lấy!”
Tô San nói xong lập tức xoay người định đi lấy đồ, nhưng đột nhiên cánh tay bị hắn túm lại, Tạ Duyên cười cười:
“Vậy chọn thỏi màu đỏ…vàng này đi.”
Tô San: “….Đây là màu cam san hô.”
Nói xong, cô lập tức chạy vào phòng tắm, Tạ Duyên cười cười bất đắc dĩ, ngồi đợi ở sô pha, rốt cục thì năm phút sau Tô San cũng đi ra.
“Chúng ta đi thôi.”
Tô San cầm chiếc túi xách đặt trên giường đeo lên vai, còn đội lên chiếc mũ beret màu trắng, dù sao bên ngoài gió cũng khá lớn.
Thấy cô cuối cùng cũng sửa soạn xong, Tạ Duyên cùng cô ra khỏi phòng. Lúc nãy không phát hiện ra, giờ nắm chặt cánh tay cô mới thấy hình như lại gầy hơn rồi.
“Em lại không chịu ăn cơm phải không?”
Hắn quay đầu qua, nắm cánh tay cô chặt hơn một chút.
Có vẻ cảm nhận được ánh mắt của cô, Tạ Duyên cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nhìn là biết Tô San lại suy nghĩ nhiều quá rồi, hắn và Sầm Thanh vốn dĩ cũng không thân.
Trong lúc những người khác đang rút thẻ bài, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dùng ngón trỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của cô mấy cái.
Lòng bàn tay nhột nhột, Tô San muốn rút tay ra nhưng rút mãi không được, chỉ có thể nhăn mặt trừng Tạ Duyên.
Thấy động tác mờ ám của hai người, Sầm Thanh đưa tay vuốt vuốt tóc, vẻ mặt lạnh tanh.
Đến lúc Tô San đưa tay ra rút thẻ bài, lại thấy mình rút trúng thẻ “Bắt”. Sau khi cô nhìn qua biểu cảm của từng người thì thấy cả đám đều rất tùy ý, trên mặt cũng không để lộ chút sơ hở nào.
Người đầu tiên rút thẻ “Bắt” là Cát Lạc. Ông ấy nhanh chóng chọn Tôn Thực, Tôn Thực cũng ngại ngùng lật thẻ bài của mình ra, quả nhiên là thẻ “Trộm”.
Giờ tới lượt Tưởng Liên Khải điên cuồng cười nhạo anh ta. Lúc này, cả mấy người đang ngồi ở dãy ghé bên kia cũng tò mò qua xem đám bên này chơi trò chơi. Tô San quan sát những người còn lại, Tưởng Liên Khải cười rất tùy ý, vẻ mặt thả lỏng, cũng không thấy nếp nhăn trên trán, có thể thấy được anh ta không hề hồi hộp, lo lắng gì.
Tô San tiếp tục nhìn qua nam diễn viên xuất thân gia đình nghệ sỹ kia, thấy anh ta nãy giờ vẫn chỉ uống rượu, tốc độ uống rượu cứ đều đều, trong lòng chắc chắn cũng không có gì thấp thỏm. Lại nhìn qua Sầm Thanh, hai người nhìn nhau, Sầm Thanh có vẻ cũng đang quan sát cô.
Sầm Thanh tất nhiên đã nghe nói tới Tô San, dù sao bộ phim truyền hình đầu tiên của Tạ Duyên là đóng cùng với Tô San. Trong lòng Sầm Thanh thầm đánh giá, khác với khi lên hình, Tô San ngoài đời trông rất gầy, da rất trắng, còn trông rất trẻ, nhan sắc cũng rất nổi bật trong giới, hơn nữa khi tiếp xúc với nhiều người tai to mặt lớn nhưng cô ấy không hề có vẻ nịnh nọt, cũng không hề lúng túng, nếu không phải là một người nhẫn nại thì cũng là một người rất có gia giáo.
Sầm Thanh quan sát Tô San, Tô San cũng quan sát cô ấy, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng, Sầm Thanh rất đẹp, nhưng hình như có gọt mũi thì phải, hiện giờ trong giới giải trí đúng là không còn mấy người không dụng dao kéo.
Tô San lại nhìn qua Trịnh Đồng, anh ta cũng giống Tạ Duyên, là kiểu người rất ít nói, có lẽ cũng bất đắc dĩ bị lôi kéo tham gia trò chơi này. Trên mặt anh ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, vô cùng bình tĩnh. Có lẽ cảm nhận được Tô San đang đánh giá mình, anh ta còn ngẩng lên nhìn lại cô. Tô San không nói gì, lại nhìn qua Tạ Duyên, hắn cũng đang nhìn mình, cái nhìn cũng giống như lúc bình thường.
Tô San không do dự nữa, chỉ tay vào người bên cạnh:
“Tạ Duyên.”
“Mau lật mở thẻ bài!”
Tưởng Liên Khải lập tức đập bàn.
Tạ Duyên hơi đơ ra, cuối cùng vẫn lật mở thẻ bài trong tay.
“Ha ha ha! Tạ Duyên, chắc chắn cậu không ngờ rằng mình lại thua trên tay bà xã có phải hay không!”
Tôn Thực cũng không nhịn được bật cười.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng cười. Người nắm giữ thẻ “Quan” là Tưởng Liên Khải cùng nam diễn viên kia.
Trong phòng rất ồn ào, ánh đèn lập lòe, người thì uống rượu, người đang hát karaoke, người thì ngồi đánh bài. Khi thoát khỏi phạm vi của máy quay cùng ánh đèn sân khấu, bọn họ cũng không khác gì những người bình thường khác, có vẻ còn ham vui hơn so với người bình thường nữa.
Thực ra Tô San chọn Tạ Duyên là chọn đại, cô cũng thực sự không biết Tạ Duyên và Trịnh Đồng, ai mới là “Trộm”, không ngờ lại chọn trúng.
Thời thế thay đổi, Tưởng Liên Khải nghiêm trang trừng mắt với Tôn Thực nãy giờ cứ ồn ào:
“Đừng nói hươu nói vượn, đăng Weibo gì chứ, mặc dù Tạ Duyên đối với tôi bất nhân, tôi không thể đối với cậu ta bất nghĩa a!”
Không chờ Tôn Thực có phản ứng gì, Tưởng Liên Khải lập tức dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tạ Duyên, giọng nói rất thản nhiên:
“Tôi rất nhân từ, cũng sẽ không làm khó cậu, thế này đi, cậu với Tô San hôn kiểu Pháp trong vòng năm phút trước mặt mọi người, thế nào?!”
---Hết Chương 65---