Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 14 : Mái ngói lấp lánh sáng

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Người đó lông mày rậm hơi xếch, mặt thoáng âu lo, đương nhiên là Mạnh Tương Phùng.



Hôm nay hai người Đông đao Tây kiếm, Hận bất tương phùng, Biệt ly lương kiếm Mạnh Tương Phùng và Thiên nhai phân thủ, Tương kiến bảo đao Khổng Biệt Ky đã có thể tụ hội.



Tại trường thành Sơn Tây, tại Lĩnh Nam, Đông Xuyên, hai người họ từng chung sức chống trả quân Nam Man, Thổ Phồn, Khiết Đan xâm lược, vào sống ra chết, cùng trải hơn hai trăm trận lớn nhỏ, bây giờ tụ hội ở đây, trong lòng thực sự vui mừng khôn xiết.



Nhưng lời của Mạnh Tương Phùng lại khiến năm người Hòa Thượng đại sư phải kinh tâm động phách.



Thiếu Lâm Tung Sơn là gốc rễ của một mạch Thiếu Lâm, một thân tu vi nội ngoại gia của Thiên Chính đại sư, Hòa Thượng đại sư còn lâu mới có thể so bì được, hơn nữa cũng là kình địch số một của Quyền Lực bang trong võ lâm chính đạo. Hôm nay Thiên Chính đại sư không ngờ lại đã bị giết, đến cả Thái Thiện chân nhân nổi danh khó chọc của phái Võ Đang cũng bỏ mình vì nghĩa, loáng cái hai cây cột chống trời đã đổ, khiến cho Hòa Thượng đại sư trước nay vốn ung dung bình đạm cũng phải trợn mắt há mồm, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.



Liễu Tùy Phong trông thấy Mạnh Tương Phùng và Đặng Ngọc Bình xuất hiện liền biết không thể hòa hoãn được nữa rồi, lập tức hạ quyết tâm.



Chỉ nghe Khổng Biệt Ly run run nói:



-Thiên Chính đại sư, ông ấy...



Mạnh Tương Phùng gật đầu khẳng định.



Thiên Mục thần tăng mắt trợn đến muốn rách:



-Thái Thiện chân nhân cũng...



Đặng Ngọc Bình chỉ đáp một câu:



-Cũng chết rồi.



Địa Nhãn đại sư gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, mười ngón tay như thép nguội, người như tên rời cung, trên không trung vang lên một tràng tiếng nổ, mang theo tiếng thét dài phóng tới.



Trong khoảnh khắc Địa Nhãn đại sư tấn công, Liễu Ngũ đã động rồi.



Hắn vừa động, Khổng Biệt Ly liền xuất thủ.



Ông chém ra một đao



Không dùng đao, dùng vỏ đao.



Đao là vỏ, vỏ đao mới là đao.



Đao nhanh, nhưng người còn nhanh hơn.



Người là Liễu Tùy Phong.



Gió thổi liễu rung, khẽ chạm lên mặt nước. Liễu Tùy Phong còn nhanh hơn khoảng khắc gió thổi liễu, liễu thoáng lay động, nhanh hơn giây phút mặt nước gợn lên từng vòng sóng.



Hắn đã tránh được vỏ đao.



Hắn đã khống chế mạch môn Tiêu Tuyết Ngư.



Lần này đến cả Hòa Thượng đại sư cũng phải biến sắc. Ông nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình lại để một gã thanh niên, khống chế người bên phe mình ở ngay trước mặt, mà bản thân lại không kịp ra tay.



Hòa Thượng đại sư ngăn Thiên Mục thần tăng đang muốn xuất thủ toàn lực lại, hỏi:



- Muốn thu phục lòng người thiên hạ, sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy



Liễu Tùy Phong cười đáp:



- Muốn làm việc lớn, vốn đã phải không từ thủ đoạn.



Hòa Thượng đại sư cả giật quát:



- Việc nhỏ đã không từ thủ đoạn, lấy gì thành việc lớn?



Liễu Tùy Phong nói:



- Chuyện đó không liên quan tới đại sư, có thể thành công là được rồi. Ta không giết cô ta, chỉ cần đại sư không ra tay. Nếu đại sư ra tay, sẽ là đại sư giết cô ta, kẻ không từ thủ đoạn là đại sư, không phải ta giết cô ta, kẻ không tử thủ đoạn cũng chẳng phải ta.



Địa nhãn đại sư gầm lên một tiếng, toàn thân bỗng căng phồng, hai mắt như điện, cơ thịt rung động, trong cơ thể như ẩn chứa cuồng phong bạo vũ, ra tay cực mạnh.



Liễu Tùy Phong ung dung cười, chẳng hề chớp mắt lấy một cái, cũng không thèm tránh né.



Địa Nhãn đại sư đánh tới nửa đường, Hòa Thượng đại sư bỗng vụt lắc mình, chắn trước mặt Địa Nhãn. Địa nhãn đại sư lập tức không đánh tiếp được nữa, cố ép dừng lại, chuyển công lực xuống dưới đất, hai chân ngập sâu xuống tới tận đầu gối.



Hòa Thượng đại sư quát:



- Không thể đánh.



Liễu Ngũ cười:



- Đúng, có Tiêu nữ ở đây, không thể đánh.



Mạnh Tương Phùng lạnh lùng nói:



- Liễu Ngũ, ngươi dùng con tin uy hiếp như thế, sau này còn có thể lăn lộn trên giang hồ nữa hay sao?



Liễu Ngũ đáp:



- Các ngươi đông người, ta đơn độc một mình, truyền ra giang hồ, người ta sẽ chỉ chửi các ngươi, không chửi ta.



Khổng Biệt Ly âm u nói:



- Thả Tiêu cô nương ra, mọi chuyện từ từ nói.



Liễu Ngũ cười lạnh:



- Ngươi còn chưa có tư cách để ta uy hiếp.



Hòa Thượng đại sư bước lên nói:



- Liễu thí chủ muốn thế nào?



Liễu Ngũ mỉm cười.



……....



Tiêu Thu Thủy mỉm cười.



Không cần biết thế nào, bọn hắn cuối cùng cũng đã đoàn tụ.




Người xem xung quanh đều nín thở, không ai dám thả lỏng chút nào. Hai người Thiên Mục, Địa Nhãn lại càng biết rằng, “Phục Ma trượng pháp” đắc ý của phương trượng chưa từng được sử dụng suốt hơn hai mươi năm, hôm nay không ngờ lại xuất động vì một hậu bối giang hồ.



Liễu Tùy Phong thân hình rung động, Hòa Thượng đại sư muốn dùng sức mạnh của toàn tự nhiên để tiêu diệt hắn, hắn liền hóa thành tự nhiên.



Tua liễu biến thành roi cứng, nhưng bản thân Liễu Tùy Phong cũng biến thành cành liễu phất phơ, trượng đánh mạnh, người hắn cũng tung bay.



Đúng lúc này, Phục Ma pháp trượng của Hòa Thượng đại sư lại biến đổi.



Phục Ma trượng pháp chí cương chí mãnh bỗng nhiên biến thành chí âm chí nhu.



Trượng và trượng phong cũng không giết người, nhưng tất cả mọi vật trong phạm vi nó bao trùm lại tuyệt đối không thể sống sót.



Hòa Thượng đại sư tích đức chí thiện, tu vi đạo hạnh tự nhiên là đã đến mức đăng phong tạo cực, nhưng một người thuần tâm hành thiện, một khi làm ác cũng sẽ đặc biệt cực ác vô song. Trượng pháp Hòa Thượng đại sư sử dụng ra lúc này đã từ chí từ chí thiện của nhà Phật biến thành thương sinh vô mệnh, chí tuyệt chí sát!



Đây là quyết chữ “Sát” trong Phục Ma trượng pháp.



Liễu Ngũ vốn không còn đường sống.



Nhưng hắn bỗng nhiên bám dính vào thân trượng.



Cả người dán sát vào trượng, bám lên thân trượng.



Trượng mang theo cái chết ra xung quanh.



Cho nên bản thân trượng là sự sống.



Liễu Ngũ bám lên thân trượng, toàn thân nhẹ như liễu.



Nhưng hắn vẫn còn sống.



Lưỡi đao của hắn đã đâm ra.



Hòa Thượng đại sư bỏ trượng!



Trượng bay ra xa mười sáu trượng, đâm ngập xuống đất, thiền trượng dài chín thước chín tấc, cắm sâu xuống đất tám thước bảy tấc!



Trong khoảnh khắc thiền trượng rời khỏi lòng bàn tay Hòa Thượng đại sư, Liễu Tùy Phong đã phóng tới!



Phóng tới ngược hướng với hướng trượng ném đi!



Cũng ngang với lao thẳng vào Hòa Thượng đại sư!



Hòa Thượng đại sư nhanh như cá bơi, đột nhiên lùi lại.



Vừa lui đã xa tới bảy trượng!



Võ công Dịch Cân kinh vốn đã không thể suy đoán bằng lẽ thường.



Nhưng Liễu Tùy Phong phóng tới một cái liền không truy đuổi nữa, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.



Hắn lấy tay ôm ngực, người dựa vào gốc liễu.



Nhưng trong mắt lấp loáng ánh sáng... Giống như một đứa trẻ con rất chú tâm chơi một trò chơi, cuối cùng may mắn giành được chiến thắng vậy.



Hòa Thượng đại sư lùi ra bảy trượng, thế đi đã tận, nhưng người không dừng lại.



Ông ngã ngửa ra sau.



Mọi người kêu lên thất thanh, ông lại bật dậy thẳng tắp.



Lúc này khuôn mặt hiền từ của Hòa Thượng đại sư bỗng nứt ra.



Khóe mắt nứt ra, lỗ mũi nứt ra, miệng nứt ra, lỗ tai nứt ra... thoáng cái, toàn thân đều nứt ra.



Chỉ nghe ông khàn giọng nói:



- Ngươi... ngươi là.... người... người thế nào... với Đường môn!



Nói đến tiếng cuối cùng, hai mắt ông đã lồi ra, tiếp đó ngã nhào xuống đất, toàn thân sưng phồng, miệng kêu “khặc khặc”, không thể nói nên lời nữa.



Trước khi toàn thân ông vỡ ra, người đã đứt hơi rồi.



Thiên Mục, Địa Nhãn phóng tới, chỉ thấy một mũi phi tiêu cắm vào giữa tim Hòa Thượng đại sư.



Một mũi tiêu rất bình thường.



Không có hoa văn, chẳng có chữ khắc.



Máu của Hòa Thượng đại sư chảy ra từ vết thương.



Máu không phải màu đỏ.



Nhưng cũng chẳng phải màu đen.



Mà là không màu, mờ nhạt như bóng liễu.



Số “máu” đó có một phần chảy lên trên cỏ, ngấm xuống lòng đất.



Có một phần chảy xuống nước sông.



Cỏ xanh mơn mởn.



Nước sông tĩnh lặng.



Ba tháng sau, một khoảng lầu Vọng Giang bên bờ Cẩm Giang bỗng nhiên không mọc nổi một cọng cỏ.



Nước mưa rửa trôi đi dấu tích nơi này, chảy tới đâu, đến cả một con châu chấu cũng không có.



Sông Cẩm Giang, nửa tháng sau vẫn có người khách ăn một con cá dưới sông xong liền gào lên một tiếng, ngã xuống tắt thở.



Người nấu cá, người rửa bát đĩa, người bắt cá, không ai là không bị độc chết.



Đó là chất độc gì mà lại có thể lợi hại như vây?!



Đó là ám khí gì mà có thể giết được Hòa Thượng đại sư?!