Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 15 : Biệt Ly lương kiếm, Tương Kiến bảo đao

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Liễu Ngũ thở dốc. Hắn đánh ra một đòn, giết chết Hòa Thượng đại sư, nhưng hắn cần phải điều tức.



Hai người chỉ giao đấu vỏn vẹn ba chiêu.



Nhưng đó là trận chiến hung hiểm nhất của Liễu Tùy Phong từ khi xuất đạo tới nay.



Thiền trượng của Hòa Thượng đại sư cắm dưới đất vẫn còn đang kêu ong ong không ngớt.



.............



Thế lửa càng lúc càng mạnh, trong chốc lát nữa thôi, mấy người Tiêu Thu Thủy sẽ phải vùi thây trong biển lửa.



Đúng lúc này, hắn bỗng nhớ tới một số chuyện đáng ra không nên nhớ đến vào lúc này.



... Phải chăng khi người ta sắp chết, sẽ luôn nhớ lại một số chuyện đáng ra không nên nhớ tới, cuối cùng thì vẫn cứ nhớ đến chăng?



Thứ Tiêu Thu Thủy nhớ tới, không ngờ lại là... bình hoa.



Chính là chiếc bình hoa mà ông lão nông dân từng được giúp đỡ đó đem tặng.



Tiêu Thu Thủy ra đi vội vàng, phải giết ra khỏi trùng vây để cầu viện. Khi ra đi, vì không muốn xa Kiếm lư, hắn nhìn khắp mọi nơi một lượt rồi mới cam lòng rời nhà lên đường.



Mà hắn vẫn còn nhớ rất rõ... Khi ấy bình hoa trong đại sảnh này không hề cắm hoa.



Từ sau khi xảy ra xung đột ở trấn Tỷ Quy với Thiết Oản thần ma của Quyền Lực bang, cái chết của Đường Nhu khiến Tiêu Thu Thủy không còn tâm trạng nào để mua hoa đem về.



Đó không phải lúc sang xuân cắm hoa mai, Tiêu Tuyết Ngư cũng không ở nhà, cho nên trong bình cũng chẳng có hoa.



Bây giờ số hoa trong bình là hoa giấy chính tay Tiêu phu nhân làm, cũng như quần áo của Tiêu Thu Thủy là do Tiêu phu nhân tự tay may vá, đều được làm bằng vải, giấy đặc biệt.



Thế nhưng Tiêu phu nhân không thường làm hoa giấy. Hai, ba năm nay, Hoán Hoa kiếm phái ngày một lớn mạnh, Tiêu phu nhân giúp chồng làm việc, còn đâu thời gian để làm những chuyện của thiếu nữ lúc rảnh rang này?



Vậy mà hoa giấy này lại do Tiêu phu nhân tự tay làm. Khi Tiêu Thu Thủy ra đi, Quyền Lực bang đã bao vây trùng trùng, Tiêu phu nhân cũng bị thương, sao còn tâm tư nào để mà làm hoa nữa?



Điều đó chứng minh rằng chỉ có một khả năng... Trong hoa giấy có bí mật.



Tiêu Thu Thủy vụt tỉnh ngộ, bước nhanh tới, nhấc bình hoa lên.



Mọi người đều biết, chàng thanh niên quả thực có chỗ hơn người, cùng quay sang xem hắn muốn làm gì?



Đường Phì lại nhìn không vừa mắt, châm chọc:



- Hứ, lửa to rồi còn muốn ngắm hoa, chẳng lẽ ngắm hoa có thể chữa lửa à?



Thiết Tinh Nguyệt nổi giận quát:



-Cô nói ít thôi!



Đường Phì cười lạnh:



- Anh ăn ít cơm của tôi thôi!



Thiết Tinh Nguyệt lập tức tắc họng. Hắn không có tiền, quả thực là thường xuyên ăn không đồ ăn của Đường Phì.



Ở bên này, Tiêu Thu Thủy cũng không để ý, kéo hoa ra, đưa lại gần quan sát...



Trong lòng hoa quả nhiên có chữ: “Xoay bình hoa sang trái”, chính là chữ viết tay của Tiêu phu nhân.



Tiêu Thu Thủy lập tức xoay tròn bình hoa, phát hiện bình hoa được gắn chặt vào bàn đá.



Sau khi xoay tròn ba vòng, bàn đá đột nhiên kêu “cạch cạch”, dịch sang bên, lộ ra một miệng hang.



Miệng hang cực hẹp, nhưng sâu không biết tới tận đâu.



Lúc này lưỡi lửa đã quấn tới gần, mọi người không nghĩ ngợi được nhiều nữa, nhìn sang phía Lương Đấu, Lương Đấu hỏi:



- Là bút tích của Tiêu phu nhân?



Tiêu Thu Thủy đáp:



-Đúng thế.



Lửa đã ập tới nơi, mọi người đứngtụ lại một chỗ, không còn đất tiến lui nữa.



Lương Đấu nói:



- Chúng ta xuống dưới rồi hẵng nói!



Đoạn lập tức nhảy xuống, chỉ nghe “bịch” một tiếng, đã chạm chân xuống đất. Lương Đấu ngẩng đầu lên hô:



-Xuống đi.



Âm thanh truyền lên ong ong, mọi người mới biết hang trông như dài hẹp nhưng bên trong quanh co ngoắt nghéo rất nhiều, cũng không trả lời nữa, chỉ lần lượt nhảy xuống.



Sau khi mọi người đứng vững chân liền phát hiện, mặc dù lòng hang rộng rãi hơn bên ngoài nhìn vào nhưng vẫn khá chật chội, trái phải có mô đá lồi ra, cần phải khom lưng, cúi người mới đi được. Lương Đấu hỏi:



- Cậu đã từng tới đây chưa?



Tiêu Thu Thủy ngơ ngác đáp:



- Đây là lần đầu tiên tôi biết có đường hang này.



Hắn lúc nhỏ ham chơi, nhưng cha lại cực kỳ nghiêm khắc, vì được nhắc nhở nhiều lần nên luôn không dám chơi đùa trong đại sảnh, hôm nay thực là lần đầu tiên đến nơi đây, vẫn còn chưa rõ là mình đã làm đúng hay sai.



Lương Đấu sợ trong bóng tối có mai phục, nhưng ở lại đây lâu, không khí bên ngoài bị thiêu đốt hết, trong hang cũng sẽ nghẹt thở, vì thế nói:
Liễu Tùy Phong du đấu giữa hai đại cao thủ Thiếu Lâm, hai người Thiên Mục, Địa Nhãn nhất thời vẫn không hạ nổi hắn.



Hắn có tổng cộng ba chiêu sát thủ.



Liễu Tùy Phong cực kỳ ít khi sử dụng ba đòn sát thủ đó.



Ngay cả Lý Trầm Chu cũng không biết đòn sát thủ của Liễu Tùy Phong là gì, hắn từng nói đùa với Liễu Ngũ:



- Nếu có thể biết được ba đòn tuyệt chiêu của cậu, ta nguyện lấy một nửa giang sơn ra đổi.



Liễu Ngũ tự nhiên là không dám đổi. Hắn đáp:



- Đệ không cần giang sơn, chỉ muốn theo đại ca đánh hạ giang sơn.



Hắn luôn gọi Lý Trầm Chu là “đại ca”.



Chiêu giết chết Hòa Thượng đại sư vừa này chính là một trong số ba chiêu sát thủ đó.



Hòa Thượng đại sư đã nhận ra có điều khác biệt, nhưng không kịp nói ra manh mối.



Hắn vẫn còn hai đòn sát thủ nữa, nhưng vẫn chưa thể ra tay... Vô Tướng kiếp chủ của Thiên Mục thần tăng, Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư vẫn đang liên tục áp bức tinh khí thần của hắn, thậm chí còn xâm nhập vào từng cơ quan trong cơ thể hắn.



Hắn nhất định phải chờ đến lúc có cơ hôi.



... Nếu không có cơ hội thì hắn sẽ phải sáng tạo ra cơ hội.



... Quyết không thể để hai vị lão tăng này sống sót trở về.



... Liên tiếp giết ba cao tăng Thiếu Lâm, lại thêm lúc trước tự tay đâm Thái Thiện, quả thực là việc sảng khoái trong đời người.



Hắn đột nhiên lao về phía Thiên Mục thần tăng.



Thiên Mục thần tăng thấy thế tới như đại bàng chộp thỏ,cả kinh, ra tay toàn lực.



Cùng lúc ấy, Địa Nhãn đại sư cũng trông thấy Liễu Ngũ phóng tới chỗ mình như ưng kích trường không.



Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư cũng tận lực đánh ra.



Nhưng Liễu Tùy Phong không đánh bên trái, cũng chẳng tấn công bên phải, hắn vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Hắn dùng “Đa ảnh Vô ảo đại pháp” của Thiên Trúc tấn công hai tăng, bản thân thì súc thế chuẩn bị đánh ra một đòn tất sát.



... Đòn này thành hay bại?



Hắn đã không thể biết được nữa.



Bởi vì trong khoảnh khắc đó, hai chân hắn đã bị người ta giữ chặt.



Hai chân hắn như mũi đinh, cắm chặt xuống mặt đất, nhưng từ dưới lòng đất đột nhiên có hai bàn tay thò lên, bắt lấy chân hắn.



Liễu Ngũ lập tức nhảy lên, rút lên, phóng lên, lại vận lực đẩy ra, đá ra, hất ra, nhưng công lực trên đôi tay đó không ngờ lại thâm sâu khôn lường, vững chắc như vòng thép, hùng hậu như đại địa, muốn mở ra cũng chỉ có thể thở dài hận không ổ khóa.



Hai chân Liễu Ngũ bị bắt chặt cứng.



Cùng lúc đó, ánh đao lóe lên.



Ánh đao bình phàm.



Áo vải xanh, tất vải trắng, giày vải xanh.



Đao nhanh, người bình phàm.



Liễu Ngũ cũng đã từng nghe tới cái tên “Đại hiệp Lương Đấu”.



Trên tay hắn thoáng hiện ánh xanh mờ, lưỡi đao nhạt như lông mày lập tức nghênh đỡ.



Ánh đao đao bình phàm lập tức ảm đạm.



Kiếm mang như bạch ngọc bùng lên.



Liễu Ngũ ra tay như chớp, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt kiếm quang.



Nhưng đúng lúc này, ba luồng sáng đã đồng thời đánh tới.



Một luồng nhanh, chuẩn, độc: Mũi kiếm của Đặng Ngọc Bình.



Một luồng nhanh, gấp, kỳ: Kiếm của Lâm công tử.



Một vật giống như hoa, nở bung trước mặt hắn....



Đường hoa của Đường Phì.



Trong một sát na, Liễu Ngũ không ngờ lại ngăn chặn được cả ba món vũ khí tuyệt môn không thể chống đỡ nổi trên võ lâm.



Nhưng hắn đã không thể đỡ được Vô Tướng kiếp chỉ và Tham Hợp chỉ nữa.



Chỉ chớp mắt, hắn đã trúng tổng cộng chín mươi mốt chỉ.



Hắn ngã xuống, liền trông thấy người đang nắm chặt chân mình.



Hắn biết mình nhất định sẽ trông thấy người này, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn trong hoàn cảnh như bây giờ.



Hắn cũng không dự tính được áp lực người này gây cho hắn lại lớn đến thế, lại nhanh đến thế, toàn bộ khó khăn hắn đang phải chịu lúc này đều do một tay người đó tạo nên.



Người đó đương nhiên là Tiêu Thu Thủy.