Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 16 : Cẩm Giang cuồn cuộn vùi thây Đường Bằng

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Liễu Ngũ thoáng cười khổ, hỏi:



- Ngươi là Tiêu Thu Thủy?



Tiêu Thu Thủy vừa chui lên khỏi mặt đất liền trông thấy thân hình thiên biến vạn hóa của Liễu Ngũ.



Lúc đó Liễu Ngũ đang tập trung tinh thần đối phó với hai đại cao thủ Thiên Mục, Địa Nhãn, dù hắn ngày thường tinh tế cũng không thể dự tính được dưới đất lại có người đột ngột xông ra. Tiêu Thu Thủy liền dùng tay bắt chặt lấy cổ chân Liễu Tùy Phong, cộng thêm mấy người Đường Phì, Lâm công tử, Đặng Ngọc Bình, Lương Đấu, Tề công tử phối hợp tấn công, chỉ công của hai người Thiên Mục, Địa Nhãn mới có hiệu quả.



Liễu Ngũ vừa mở miệng, người kinh hãi nhất không ai khác chính là Thiên Mục và Địa Nhãn



Dưới gầm trời này, kẻ trúng phải một hai chiêu Vô Tướng kiếp chỉ cùng Tham Hợp chỉ của họ, không chết đã là may lắm rồi, vậy mà nay họ nhân lúc Liễu Ngũ thất thần, liên kích chín mươi mốt chỉ, Liễu Tùy Phong bây giờ vẫn còn cười được, cũng vẫn nói được ra lời.



Tiêu Thu Thủy đứng nhìn Liễu Tùy Phong, hồi lâu sau mới nói:



-Ta đánh lén ngươi.



Liễu Ngũ đáp:



-Đó là sự thực.



Tiêu Thu Thủy tiếp:



- Nếu không phải ám toán, ta không giữ nổi ngươi.



Liễu Ngũ nói:



-Vốn đã như thế.



Trên trán hắn mồ hôi ròng ròng, nhưng khi cười nói vẫn không hề biến sắc.



Tiêu Thu Thủy nói:



- Bọn ta ỷ đông người, nếu không cũng không đánh ngã được ngươi.



Liễu Ngũ cười đáp:



- Ta đã ngã rồi sao?



Hắn cười cười rồi tiếp:



- Có thể bây giờ đã ngã rồi, chỉ là lát nữa sẽ lại bò lên thôi.



Thiên Mục thần tăng hai mắt trợn trừng, quát:



- Hôm nay lão tăng phải siêu độ người để bái tế chưởng môn.



Nói đoạn chợt vung ngón giữa ra, gập đốt đầu tiên lại, từ từ ấn xuống, nhắm chuẩn vào huyệt Mi tâm của Liễu Ngũ. Chỉ đi được nửa đường, toàn bàn tay đỏ rực, chỉ có ngón tay giữa trắng toát như băng.



Liễu Ngũ cười nói:



- Đây là “A Nan Đà chỉ”.



Thần sắc không đổi. Mọi người nghe thế lại giật mình cả kinh. A Nan Đà chỉ, chỉ cần khẽ chạm trúng, dù là Kim cương giáp sắt cũng khó lòng chống đỡ, chắc chắn phải chết. Hai vị chân nhân Thiết Kỵ, Ngân Bình, nội lực bễ nghễ thiên hạ cũng từng phải chịu thiệt dưới A Nan Đà chỉ. Có điều, A Nan Đà chỉ cực kỳ khó luyện, hai người Thiên Mục, Địa Nhãn nội lực hùng hậu, dồi dào, khổ luyện năm mươi năm cũng chỉ mới luyện thành được chỉ pháp, không cách nào xuất chiêu nhanh chóng, một khi nhanh liền lập tức mất hiệu lực, vì thể khi cần cấp tốc đối địch thì gần như không có cơ hội sử dụng nào.



Mà nay Thiên Mục thần tăng muốn dùng A Nan Đà chỉ, hiển nhiên là có ý muốn lấy mạng Liễu Ngũ ngay lập tức.



Tiêu Thu Thủy khổ sở nói:



-Ngươi...



Liễu Ngũ đáp:



- Ngươi không cần khó chịu, ta giết Thái Thiện cũng bằng đánh lén, coi như là báo ứng, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.



Y khẽ mỉm cười, lại nói:



- Huống hồ... Ta dù gì cũng còn chưa chết!



Thiên Mục nổi giận quát:



- Vậy thì ngươi chết đi!



Ngón tay đã nhắm chuẩn vào đầu Liễu Ngũ, ấn xuống.




Đường Phì thấy vậy, kêu lên kinh hãi:



-Không được...



Còn chưa dứt lời, Đường Bằng đã phóng đi rồi.



Hắn ở giữa không trung, đánh ra Tử mẫu ly hồn phiêu.



Tử mẫu ly hồn phiêu vốn là ám khí cực kỳ tiêu tốn chân lực, trong thế hệ cao thủ thanh niên của Đường môn cũng chỉ có ba người Đường Tống, Đường Tuyệt, Đường Phì là sử dụng được. Nội công Đường Bằng vốn không đủ, thể chất lại cực kém, nhưng hắn dựa vào tài trí thông tuệ, không ngờ lại có thể sử ra Tử mẫu ly hồn phiêu, cũng là rất xuất sắc rồi, nhưng mỗi lần sử dụng đều đại thương nguyên khí. Bên dòng Ly Giang hắn đấu với Khuất Hàn Sơn, vì chân lực hao tận mà thiếu chút nữa trúng độc thủ, lần trước ra tay trên Đại Độ Hà cũng vì nó mà ngất xỉu.



Lần này hắn không ngờ lại lăng không xuất kích, Đường Phì biết tính phong tỏa cùng lực sát thương khi dùng ám khí này, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn.



Chỉ nghe một tiếng gầm điên cuồng, nước sông trào lên cuồn cuộn, bọt nước bắn tung, một người gào thét, nhảy lên.



Dưới nước toàn là máu.



Quỷ vương trúng phiêu.



Nhưng Đường Bằng thân ở giữa không trung, chẳng có chỗ mượn lực, rơi thẳng xuống.



Đường Phì khinh công không tốt, không kịp tới cứu, nhưng Đường hoa của nàng đã bắn ra.



Cùng lúc Đường hoa của nàng bắn đi, “soạt” một tiếng, một bóng người mảnh khảnh cũng lao ra ngoài.



Khi Đường Phì biết đó là Đường Phương thì trái tim gần như rụng xuống.



Nàng vì gấp cứu mà phóng ra Đường hoa.



Đường hoa là một trong ba ám khí tuyệt môn của Đường môn, Đường Phì bắn ra, đến bản thân nàng cũng không khống chế nổi uy lực của Đường hoa.



Giống như một thanh bảo kiếm, uống cạn máu huyết của kẻ thù, một khi rời vỏ, ngay cả người cầm kiếm cũng không thể nắm chắc được chuyện sống chết.



Nhưng Đường Phương lại lao ra ngoài.



Đường hoa có đả thương tới Đường Phương hay không?



Đường Phì không khỏi hô lên thất thanh, giống như trượt tay đánh rơi một bình hoa yêu thích, lại không kịp nhặt lên, trơ mắt nhìn nó sắp sửa vỡ nát, trong lòng lại hy vọng nó đừng vỡ....



Đường Bằng rơi xuống.



Mười ngón tay của Quỷ vương cắm nhập vào hai bên sườn hắn.



Hai lá phổi hắn co rút, đau đến không còn tri giác. Âm Công há mồm, hai chiếc răng nanh dài đến ba tấc, nhỏ máu, cắn thẳng vào động mạch lớn trên cổ tay phải hắn.



Đường Bằng không hề chống đỡ.



Đúng lúc này, ba mũi tinh đinh phiêu của Đường Phương đồng loạt bắn vào mồm Quỷ vương Âm Công.



Nhưng cũng cùng lúc đó, Đường hoa đã tới.



Đóa hoa quỷ dị ấy đột nhiên to lớn lên cả trăm lầm, phủ chụp xuống đầu.



Một đóa “hoa” bao trùm tử huyệt của hai người.



Quỷ vương Âm Công và Đường Phương đều không tránh thoát nổi. Ánh sáng diễm lệ, kỳ ảo của Đường hoa chiếu sáng khuôn mặt hung ác, thê thảm của Âm Công, cũng chiếu sáng dung mạo xinh đẹp mà kinh hãi của Đường Phương.



Lúc này, Đường Bằng đã động.



Hắn chắn trước người Đường Phương.



Mọi người trông thấy khuôn mặt xanh rớt như nước chảy dưới Đường hoa của Đường Phương, còn Đường Bằng chắn ở phía trước, dưới Đường hoa, trắng bệch không một chút máu.



Tiếp đó hắn chìm xuống...



Chìm xuống, chìm xuống... Kéo theo Quỷ vương Âm Công, chìm sâu xuống dưới đáy Cẩm Giang, trôi đi tới một nơi xa vô cùng vô tận...



Dưới sông chỉ còn lại Đường Phương.



Đường Phương khóc than:



-Bằng đệ....