Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 19 : Cái chết của Hỏa vương

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Lửa trên người Tổ Kim Điện trước nay vẫn chỉ là “giống như” đang bốc cháy mà thôi, không phải “thực sự” bốc cháy.



Cho dù Tổ Kim Điện có là “Hỏa vương” đi chăng nữa thì chỉ cần là con người, chẳng có ai có thể thực sự sinh sống trong lửa nóng, đốt không chết.



Chuyện đó cũng hoang đường như chuyện người “đánh không chết” vậy.



Thế nên Thiết Kỵ và Ngân Bình mới thiếu chút nữa vì cái điều “hoang đường” đó mà bị Tiêu Thu Thủy đánh chết.



Mà nay Hỏa vương lại thực sự “cháy” lên.



Mọi chuyện biến đổi quá nhanh, đừng nói là mấy người Lương Đấu không thể ngờ nổi mà ngay chính bản thân Hỏa vương cũng không dự tính trước được, cả Kiếm vương đứng ngay cạnh cũng không kịp cứu viện.



Người phát lửa là Tân Diệu Thường!



Hỏa vương vốn đang súc thế chuẩn bị phóng lửa, đột nhiên bị một luồng lửa khác dẫn phát, hai ngọn lửa nóng bỏng cùng bộc phát, dẫn đến lửa nóng thiêu thân.



Loại lửa trong ngoài cùng phát này không phải thứ Khuất Hàn Sơn có thể xen vào được.



Tổ Kim Điện gào thảm, hét dài, hắn cần phải nén lửa trong tâm xuống trước mới có thể dập đi lửa trên người, rồi mới biến lửa thành vật để sử dụng.



Đúng lúc đó, nước mưa chợt trút xuống ào ào như thác đổ.



Nước mưa do Nhu Thủy thần quân phóng ra.



Lửa trên người Tổ Kim Điện lập tức bị dập tắt, người hắn cũng ướt đầm, tỏa ra một mùi gay khét.



Lửa trên người Hỏa vương nếu bị dẫn cháy lên thì phải do tự bản thân dập tắt.



Bây giờ hắn lại bị dìm tắt.



Nước là chân nguyên chi thủy trong ngũ hành của Nhu Thủy thần quân.



Hỏa vương xong rồi.



Thực sự xong rồi.



Ánh mắt hắn không còn cuồng liệt mà tràn ngập bi thương, nhục nhã, hổ thẹn, chán nản.



Hắn cầu khẩn nhìn Tân Diệu Thường.



Vòng vàng trên cổ tay cùng chuông vàng bên cổ chân Tân Diệu Thường kêu lên leng keng.



-Ngươi không cần hỏi, ta nói cho biết.



-Ta là Liệt Hỏa thần quân Thái Khấp Thần.



- Thái Khấp Thần cũng là Tân Diệu Thường, Tân Diệu Thường cũng là Thái Khấp Thần.



Nhu Thủy thần quân mỉm cười tiếp lời:



- Quyền Lựcc bang phái Tân Diệu Thường tới Hoán Hoa kiếm phái làm gian tế, kỳ thực chính là người Chu đại thiên vương phái tới nằm vùng tại Quyền Lực bang.



Ông ta cười cười, nói:



- Ngươi từng giả mạo Liệt Hỏa thần quân, lấy tên Thái Khấp Thần phá hủy chủ lực Thập niên của Hoán Hoa kiếm phái cùng một trăm ba mươi tư đệ tử chủ lực của nhà họ Tiêu, hôm nay Thái Khấp Thần cũng dùng tên Tân Diệu Thường thiêu đốt ngũ tạng ngươi, ta lại dội tắt lục phủ ngươi, Hỏa vương, ngươi xong rồi.



Tổ Kim Điện thực sự xong rồi.



Hắn đã ngã xuống.



Một kẻ ngạo nghễ, rực lửa, trong nháy mắt đã biến thành một đám bùn nát.



Tiêu Thu thủy không đành lòng nhìn, trong lòng cũng thầm phát run.



Nhu Thủy thần quân đứng nhìn “khối hình người” dưới đất, nhìn thật lâu, tiếp đó ngẩng đầu, nhìn sang phía Kiếm vương, ánh mắt giống như đang nhìn đám bùn đất kia vậy:



-Ngươi nên đầu hàng đi thôi.



Khuất Hàn Sơn lắc đầu, trong mắt lộ vẻ đau thương sâu sắc, nhưng lão nói:



-Không hàng.



Nhu Thủy thần quân thở dài sườn sượt:



- Ngươi là người thông minh, tại sao chuyện như vậy lại không nhìn thấu được?



Khuất Hàn Sơn lặng lẽ đáp:



- Đời người luôn có một vài chuyện không thể nhìn thấu, cũng không muốn nhìn thấu.



... Đây có lẽ là nguyên tắc sống của một số người trên giang hồ



... tinh thần biết rõ không thể mà vẫn làm, vốn không phải điều người trong thế tục có thể hiểu.



Liệt Hỏa thần quân cười khặc khặc, tiếng cười của cô ta giống như Hỏa vương:



-Ta thấy Lý Trầm Chu cũng chẳng có gì đáng kính ngưỡng, ngươi cứ bán đứng hắn đi!



Khuất Hàn Sơn không thèm đáp lại.



Lão ra tay.



Tay lão chính là kiếm.



Nhưng lão vừa ra tay, Nhu Thủy thần quân và Liệt Hỏa thần quân, một lửa một nước, đã đồng loạt giáp công.



Ngoài rút tay về, không có kiếm nào có thể chịu nổi nước, lửa cùng tiến này.



Tiêu Thu Thủy không nhịn được muốn lao ra cứu lão.



Hắn bình sinh khó nhẫn nhịn nhất là khi thấy bậc trung nghĩa bị tàn hại.




- Lý bang chủ đang ở trên Kim Đỉnh.



Máu trong người Tiêu Thu Thủy như muốn nổ tung lên, trong lòng lại có cảm giác kích động không thể diễn tả nổi.



Khuất Hàn Sơn nói:



- Cho ngươi biết chuyện này cũng chẳng sao, ngươi giao số đan dược này cho người, cứ nói Khuất mỗ đã báo được đại ơn, nếu như người không bận, mong người xuống núi, cứu mạng lão phu, vậy là ta đã thỏa nguyện rồi...



Lão chuyển năm viên thuốc vào tay Tiêu Thu Thủy:



- Mấy viên thuốc này là ta liều cái mạng già dâng lên, hy vọng bang chủ có thể niệm chút lòng trung, tới cứu lão phu.



Lời nói không giấu nổi vẻ bi thương.



Tiêu Thu Thủy hoàn toàn sững sờ.



Bây giờ hắn đã có thể khẳng định, Khuất Hàn Sơn thực sự không biết, mấy viên thuốc này là kịch độc.



... Thiệu Lưu Lệ dùng kế lừa Ung Hi Vũ, muốn dùng Vô Cực tiên đan giả hạ độc chết Chu đại thiên vương, còn tiên đan thật thì lại để Tiêu Thu Thủy uống mất ba viên, Tống Minh Châu lấy đi hai viên.



... Khuất Hàn Sơn lại dùng trăm phương ngàn kế đoạt lấy chúng, dâng lên Lý Trầm Chu, như vậy trời xui đất khiến, lại che giấu cả Nhu Thủy thần quân lẫn Dược vương.



... Chỉ có Tiêu Thu Thủy biết được sự thật.



... Đến giờ hắn mới hiểu, tại sao Ung Hi Vũ và Thái Khấp Thần lại phải truy đuổi Khuất Hàn Sơn tới tận cùng trời cuối đất!



Vì mấy viên Vô Cực tiên đan giả!



Tiêu Thu Thủy không biết mình nên khóc, hay là nên cười.



Trong ánh sáng mập mờ, năm viên thuốc chớp sáng chớp tối, giống như đang cười, lại giống như đang nháy mắt.



Là đang châm chọc ư? Là sự vô tình của trời đất? Hay là vô thường? Vô lý? Vô minh, hay là vô đạo?



Khuất Hàn Sơn nói:



- Ngươi mau đáp ứng ta.



Tiêu Thu Thủy hỏi ngược lại:



- Sao ngươi lại phải tìm ta?



Khuất Hàn Sơn nhìn chằm chằm vào hắn, gằn giọng nói:



- Bởi vì ngươi là Tiêu Thu Thủy.



... Võ công Tiêu Thu Thủy không đủ cao, danh tiếng không đủ lớn, kinh nghiệm cũng không phải vô cùng phong phú, huống hồ lại càng không phải người trong Quyền Lực bang.



-Bởi vì chuyện ngươi đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được!



Tiêu Thu Thủy biến sắc.



Ngay cả kẻ địch cũng tin tưởng hắn.



Tay hắn nắm chặt năm viên thuốc, thuốc độc có thể giết chết bang thủ thiên hạ đệ nhất bang ngay lập tức.



... Hắn sẽ làm, hay là không làm?



Tiêu Thu Thủy chợt cảm thấy trên núi rất lạnh, rùng mình sởn gai ốc.



Nhưng trên trán hắn đổ mồ hôi.



Hắn quát lớn:



-Không thể!



Sắc mặt Khuất Hàn Sơn vụt biến, sấm sét nổ vang, chiếu sáng khuôn mặt đầm đìa máu của lão:



-Ngươi không đáp ứng, ta giết nó.



Lão giơ tay lên.



Kiếm chưởng.



Trên tay lão có một luồng sáng mờ nhạt.



Giống như ánh sắc lạnh của kiếm.



Tiêu Thu Thủy chỉ có thể nói:



-Được!



Trong mắt Khuất Hàn Sơn lập tức có một thần thái rất khó hình dung, hỏi:



-Quân tử nhất ngôn?



Tiêu Thu Thủy thở dài:



- Khoái mã nhất tiên!



Khuất Hàn Sơn nhanh tay giải huyệt trên người Tiêu Thu Thủy, đoạn không ngờ lại quỳ xuống, lạy ba lạy nói:



- Năm viên thuốc này còn quan trọng hơn tính mạng của lão phu, hôm nay giao cả cho ngươi.



Tiêu Thu Thủy nghĩ lại một hai tháng trước, thậm chí là một hai ngày trước, mình vẫn còn đang tranh đấu sống chết với vị danh nhân giang hồ, tiền bối võ lâm này, hôm nay lại nhận lời ủy thác của lão, tiến hành nhiệm vụ này, trong lòng cảm khái, nhất thời không biết phải nói thế nào mới phải. Chỉ thấy Khuất Hàn Sơn từ từ đứng dậy, khó nhọc nói:



- Ta... Không có gì có thể dâng lên bang chủ được, chỉ có... Chỉ có một chút tâm ý này thôi...



Tiêu Thu Thủy đang giúp giải huyệt cho Đường Phương thì bỗng có một dòng máu tươi phun thẳng xuống đầu!