Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 20 : Hai tên Xà vương

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Một tiếng sấm nổ vang, ánh chớp lóe lên, chỉ thấy Khuất Hàn Sơn râu tóc dựng ngược, ngũ quan đổ máu, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.



Không biết từ lúc nào, sau lưng lão đã có thêm năm người.



Năm người, mười bàn tay, đồng loạt đánh lên lưng lão.



Khuất Hàn Sơn vốn cực kỳ cảnh giác, nhưng nghe Tiêu Thu Thủy nhận lời, trong lòng mừng rỡ, nhất thời thất thần, trúng phải ám toán.



Khuất Hàn Sơn bỗng cười, lão vừa cười, miệng liền nứt ra, máu cũng chảy tràn ra, lão nói:



- Ngươi mau... Đi đi... Cẩn thận... Xà vương....



Lão vừa nói vừa đổ máu, chưởng của Ngũ chưởng vẫn đang dính vào lưng lão, nội lực tràn vào cuồn cuộn.



Đường Phương kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch. Đúng lúc đó, Dư Sát ở đằng sau bỗng bay lên.



“Kiếm chưởng” của Khuất Hàn Sơn dã cắt phá lồng ngực hắn.



Hắn giống như một con cá chết, bị rạch mở bụng, mắt mở trừng trừng ngã xuống đất, nhưng hơi thở thì đã tắt...



Tứ chưởng đồng loạt thu chưởng.



Khuất Hàn Sơn bật cười điên cuồng, dưới ánh chớp giật trông giống như lệ quỷ.



-Sao các ngươi biết ta chạy ngược lại?



Tô Sát có vẻ bình tĩnh nhưng sắc mặt cũng đã trắng bệch:



- Ngươi qua lại hai lần, dấu máu nhiều khác thường, bọn ta cũng không ngu đến mức chạy theo xuống tận dưới núi, cho nên liền quay lại tìm.



Khuất Hàn Sơn cười thê thảm:



-Hay lắm, hay lắm...



Đột nhiên đập đầu vào tượng đá, báu nhuộm khắp toàn thân, tay phải vung mạnh lên, giống như ném thứ gì đó xuống dưới vách đá, miệng thều thào nói:



-Hay lắm, hay lắm...



Âm thanh dần dần tắt lịm.



Ngao Sát kêu lên:



-Không xong!



Cung Sát nói:



- Lão khốn này ném Vô Cực tiên đan xuống vách núi rồi!



Tô Sát giậm chân:



- Làm sao bây giờ?



Miêu Sát nói:



- Xuống dưới tìm rồi hẵng tính.



Tô Sát vội kêu:



- Được, cũng tìm trên người lão luôn.



Đến lúc này Tiêu Thu Thủy mới biết tại sao trước lúc chết Khuất Hàn Sơn lại vung tay lên.



Lão cố ý làm Tứ chưởng tưởng nhầm rằng lão đã ném Vô Cực tiên đan xuống dưới vách đá. Tứ chưởng xuất hiện sau khi Khuất Hàn Sơn giao lại tiên đan, bọn họ nghĩ hắn và Đường Phương là kẻ địch của Khuất Hàn Sơn, lão chắc chắn không thể giao thứ quan trọng như vậy cho hắn được.



Tứ chưởng vội vàng lục soát trên người Khuất Hàn Sơn rồi lại cuống cuồng xuống dưới vách đá tìm kiếm, chỉ tùy tiện gật đầu với Tiêu Thu Thủy một cái rồi biến mất.



Đường Phương hỏi:



- Làm gì bây giờ?



Sắc mặt nàng trắng bệch, đã bị cảnh thượng thê thảm này dọa khiếp.



Tiêu Thu Thủy vỗ vỗ vai nàng, kiên nghị nói:



- Chúng ta về chùa Phục Hổ, báo lại với Lương Đấu đại ca rồi tính tiếp.



Trong chùa, đèn đuốc vẫn thế, tượng phật vận thế, lò hương vẫn thế.



Nhưng lại không còn một ai.



Ngay cả một vị hòa thượng cũng không có.



Cho nên đến cả tiếng mõ gỗ tụng kinh cũng không có.



.... Lương Đấu, Mạnh Tương Phùng, Khổng Biệt Ky, Lâm công tử, Đặng Ngọc Bình, Đường Phì, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi, bọn họ đều đi đâu hết cả rồi?



... Nhất là Thiết Tinh Nguyệt, giọng hắn to nhất, chỉ cần có mặt hắn, chùa miếu cũng biến thành chợ rau, hắn mở miệng ra, người đứng cách tám dặm cũng nghe thấy được.



Nhưng Tiêu Thu Thủy hô to kêu gọi, từng tràng tiếng vọng dội lại từ vách núi xung quanh, mà vẫn không có ai đáp lại.



.... Một tiếng đáp cũng không có.



.... Họ đã đi đâu hết rồi?



Đèn thờ vẫn thế, tượng phật vẫn thế, mọi thứ trong chùa đều vẫn như thế.



Trong hành lang quanh co khúc chiết, ánh đèn u ám, Tiêu Thu Thủy cùng Đường Phương chỉ nghe thấy tiếng của chính mình vọng lại một cách khô khốc, quỷ dị, hai người dựa sát vào nhau, không rét mà run.



... Rút cuộc thì bọn họ, bọn họ đã đi đâu rồi?



Khi Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đi ra ngoài, Lương Đấu đang đánh cờ với Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng ngồi cạnh xem, Lâm công tử và Đặng Ngọc Bình đang thảo luận kiếm pháp.



Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố đang cãi cọ, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi đang nói chuyện vu vơ với chị em họ Khúc.



Tất cả chỉ yên bình như thế, họ biết hai người đi ra cũng chỉ cười cười, không nói gì.



Thế mà bây giờ, bây giờ tại sao họ lại đều biến mất?!



Rút cuộc là họ đã đi đâu rồi?



Ở Tiêu gia Kiếm lư, trong chùa Biệt Truyện Đan Hà, Tiêu Thu Thủy từng bị cường địch bao vây nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như lúc này.



Lương Đấu, Đặng Ngọc Bình, Mạnh Tương Phùng, Khổng Biệt Ly, các bậc danh kiếm, đại hiệp, cao thủ đương thời này tại sao lại bỗng dưng biến mất, giống như đã hóa thành tro bụi tiêu tan trong không khí vậy.



Đêm núi vắng lặng.



Phật đăng cô tịch.



Tiêu Thu Thủy nhất thời cũng không biết phải đi đâu tìm, vì thế hắn nghĩ tới Kim Đỉnh, Kim Đỉnh Nga Mi, nghe nói Lý Trầm Chu đang ở trên đó.



... Lý Trầm Chu lên đỉnh núi Nga Mi làm gì?



Xem thần sắc Khuất Hàn Sơn, hình như Lý Trầm Chu ở trên Kim Đỉnh cũng đang gặp nguy hiểm, nếu không Khuất Hàn Sơn sao lại không lên được Kim Đỉnh, ngược lại còn bị người của Chu đại thiên vương phục kích?



Đúng lúc này, bên ngoài chùa bỗng có hai tiếng động.



Hai tiếng động nhẹ như lá rơi.




Thiếu nữ mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng:



- Đây chắc hắn là Tiêu Thu Thủy... Tiêu thiếu hiệp rồi?



Tiêu Thu Thủy dõng dạc đáp:



- Không dám.



Thiếu nữ cười duyên, hỏi:



- Nghe danh đã lâu... Vị này là?



Đường Phương thấy thiếu nữ này làm bộ làm tịch, giả dạng ngây thơ, lập tức nổi giận, lạnh lùng đáp:



-Đường gia Đường Phương.



Thiếu nữ ngắm nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu rồi mới “À” một tiếng thực dài.



Đường Phương rất không thích thái độ ấy, lạnh lẽo hỏi:



- Thế nào? Nhìn không vừa mắt à?!



Thiếu nữ nhất thời cũng không cười được nữa, chỉ cảm thấy mình bị khinh thường, cũng phản kích lại:



-Đâu có! Đâu có!



Hai bên đối chọi chan chát, Tiêu Thu Thủy lại xoay chuyển ý nghĩ. Khuất Hàn Sơn lâm chung nhờ mình chuyển năm viên thuốc lên Kim Đỉnh, giao cho Lý Trầm Chu. Hắn không biết Lý Trầm Chu là ai, Lý Trầm Chu lại càng không biết hắn, sao không nhờ đôi Xà vương này dẫn đường, giao thuốc xong coi như đã hoàn thành lời hứa, tiếp đó sẽ liều chết cầu chiến, liền nói ngay:



- Có phải Lý bang chủ đang ở trên Kim Đỉnh?



Ông lão nheo mắt hỏi:



-Làm sao ngươi biết?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Khuất Hàn Sơn đã chết.



Ông lão và thiếu nữ cùng kêu lên thất thanh:



-Chết rồi?!



Ông lão nói:



-Vậy....



Cô gái hỏi:



- Ông ta có đưa lại gì không?



Tiêu Thu Thủy đáp:



-Có.



Sắc mặt ông lão vụt biến, hỏi:



-Là để giao cho bang chủ?



Tiêu Thu Thủy đáp:



-Đúng.



Thiếu nữ khẽ cắn môi, ánh mắt xoay vòng, dứt khoát nói:



- Chúng ta giao đồ đến tay bang chủ rồi hẵng nói.



Tiêu Thu Thủy nói:



- Còn phải phiền hai vị dẫn đường.



Thiếu nữ cười:



- Chuyện của bang chủ chính là chuyện của mọi người.



Ông lão nói:



- Thiếu hiệp có tâm với việc của tệ bang như vậy, sao không gia nhập bản bang?



Tiêu Thu Thủy nghĩ thầm: Còn lâu ta mới mắc mưu các ngươi.



- Ta chỉ nhận sự ủy thác của người, làm việc cho người, đối với quý bang, tương lai vẫn khó tránh khỏi đối địch.



Ông lão khúm núm nói:



- Thế cũng đúng, nói cũng đúng, đại trượng phu ân oán phân minh, hắn nên báo ân trước rồi mới báo thù...



Tiêu Thu Thủy ngắt lời:



- Ông hiểu lầm rồi. Khuất Hàn Sơn với ta chỉ có thù, tuyệt không ân. Ta giúp ông ta là vì thấy ông ta trung với một người, có nghĩa đáng trọng, còn ta cũng không thể thất tín với người đã chết được.



Ông lão ngạc nhiên, thiếu nữ cười hì hì, kéo tay Đường Phương, nói:



- Đường tỷ tỷ, vừa rồi tiểu muội thái độ không tốt, mong tỷ thứ lỗi.



Đường Phương thấy nàng ta ngữ khí chân thành, cũng để cho nàng ta kéo tay, đáp:



- Cũng không có gì...



Còn chưa nói dứt lời đã kêu lên kinh hãi, một con rắn vàng đã quấn chặt cổ tay nàng.



Thiếu nữ quát nhanh:



- Không được cử động, cử động là nó sẽ cắn.



Con rắn vàng đó quả nhiên đã há mồng thè lưỡi, ghé sát vào mạch môn trên cổ tay Đường Phương.



Đường Phương ngây ra, trên tay phải, chân phải, cổ chân trái bỗng có thêm ba con rắn nhỏ màu lam, xám, đỏ, tất cả đều há miệng chực cắn.



Thiếu nữ tiếp tục quát:



- Không được cử động, đám rắn này cực độc, cắn xuống là không còn mạng đâu.



Đường Phương không dám cử động, Tiêu Thu Thủy thì giận giữ điên cuồng, hắn không thể ngờ được rằng hai tên Xà vương này lại phản phúc như vậy. Mình tới đây chỉ là muốn giao lại đồ Khuất Hàn Sơn đã gửi gắm, vậy mà đối phương cũng hạ độc thủ!



Ông lão lại không ra tay.



Ông ta chỉ chặn giữa Đường Phương và Tiêu Thu Thủy, làm Tiêu Thu Thủy nhất thời không xông qua được.



Ông ta vừa nhìn đã nhận ra nội lực của Tiêu Thu Thủy không phải là chuyện thường.



Sở dĩ ông ta có thể sống tới hôm nay là nhờ chưa bao giờ khinh thường một đối thủ nào, cũng chưa bao giờ tin tưởng một bằng hữu nào.



Ông ta biết chỉ cần khống chế Đường Phương, Tiêu Thu Thủy sẽ phải bó tay.



Bây giờ thiếu nữ đã khống chế được Đường Phương, Tiêu Thu Thủy xong rồi.