Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 5 : Cánh tay đứt lìa và thanh đao bình phàm

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


“Roạt” một tiếng, Mạc Phi Oan nhảy lên khỏi đất, hỏi:



- “Yên vũ mông mông” của ta thế nào?



Đỗ Nguyệt Sơn trừng mắt, giận giữ quát:



- Ngươi còn trò mèo nào nữa thì dùng ra hết đi!



Mạc Phi Oan cười đáp:



- Vậy phải xem ngươi muốn loại nào. Ta còn có “Xuân hàn liêu tiễu”, Thu sắc liên ba”, “Hạ nhật viêm viêm”, “Tuyết hoa phiến phiến” (*)các loại, ngươi chọn thứ nào?



Đỗ Nguyệt Sơn dợm xông lên, nhưng ông bỗng nhìn thấy một thứ, vội cố ghìm cảm xúc lại, nói:



- Các ngươi ỷ đông người, lại giở trò đánh lén, sao xứng là anh hùng hảo hán?!



Mạc Phi Oan ung dung cười:



- Nhớ năm xưa, cái đám gọi là người trong bạch đạo các ngươi, mười sáu môn phái lớn, cùng Quyền Lực bang bọn ta hợp lực vây công Yến Cuồng Đồ, sao không thấy nói ỷ đông hiếp ít?



Lão cười cười, lại tiếp:



- Huống hồ địch ta giao chiến, tranh đấu sống chết, có thể thắng được là tốt rồi, còn tính toán cái gì quy củ giang hồ nữa.



Tổ Kim Điện vươn cái đầu trọc, cười nói:



- Nếu nói người đông, các ngươi có sáu tên tới, bọn ta bố người, rút cuộc thì ai nhiều ai ít?



Âm Công cười lạnh:



- Cho nên hôm nay các ngươi sẽ phải chết ở đây, cứ nhận mệnh đi.



Đỗ Nguyệt Sơn chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, hoàn cảnh hôm nay đúng là không còn chút sinh cơ.



Mạc Phi Oan cười âm u:



- Nếu các ngươi không tới thì ta sẽ sang bên đó đấy.



Câu này nghe như dọa dẫm mấy người Đỗ Nguyệt Sơn, kỳ thực lại là nói cho đám Quỷ vương, Kiếm vương, Hỏa vương nghe. Lão ta đi sang, ba Vương bảo vệ cho lão, sau đó cùng nhau giải quyết đám người này.



Đám Tổ Kim Điện đương nhiên là hiểu.



Trong bốn địch thủ còn sống sốt, loại trừ Đỗ Nguyệt Sơn, số còn lại đều có thể giải quyết dễ dàng.



Do đó mục tiêu chủ yếu của bọn chúng chính là Đỗ Nguyệt Sơn.



Ba người bọn chúng cùng xông lên, có thể nắm chắc, khi bị tách ra, Đỗ Nguyệt Sơn sẽ là một xác chết.



Chỉ dựa vào “ba đứa nhóc con” còn lại thì không thể ngăn cản nổi Mạc Phi Oan.



Mông Giang kiếm pháp của Đỗ Nguyệt Sơn cùng tề danh với Khuất Hàn Sơn nhưng võ công vẫn kém Khuất Hàn Sơn một bậc. Cộng thêm Hỏa vương và Quỷ Vương, Đỗ Nguyệt Sơn thực sự không thể ngăn cản nổi.



Nhưng bọn chúng đã sai lầm.



Còn có Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy đột ngột đánh ra hai luồng chưởng lực.



Một luồng đánh Kiếm vương, một luồng đánh Hỏa vương.



Kiếm vương chém một kiếm về phía chưởng phong nhưng lại bị hất bạt ra, bị chất bay về phía bờ đối diện.



Ngọn lửa trên người Hỏa vương hơi lụi xuống, khí tức cũng thoáng khựng lại, “vù” một tiếng, vội bay xéo ra tám thước, kinh hãi vô cùng.



Bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ được rằng chưởng lực của “tên nhóc con” này lại cao như vậy.



Tiêu Thu Thủy ép lùi Kiếm vương và Hỏa vương, Quỷ vương nhất thời không thể đánh hạ được Đỗ Nguyệt Sơn.



Cùng lúc đó, Mạc Phi Oan đã phóng tới như một luồng khói.



Đột nhiên, một luồng kiếm phong bắn thẳng tới.



Kiếm thế nhanh đến đáng sợ, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn từ đằng sau đâm tới!



Mạc Phi Oan giật mình cả kinh, bật thẳng lên trời, kiếm phong cũng bắn lên đuổi theo!



Mạc Phi Oan xoay người giữa không trung, không ngờ lại trông thấy Khúc Kiếm Trì!



Kiếm của Khúc Kiếm Trì đã ép tới gần cổ họng lão, chỉ thấy mũi kiếm nhọn hoắt, thân kiếm to rộng. Mạc Phi Oan thân kinh bách chiến, ứng biến cực nhanh, lúc này vậy mà lại vẫn có thể hút khí, co rụt người, lùi nhanh về đằng sau!



Chỉ cần lùi được sang bờ đối diện, lão tin đám Hỏa vương nhất định là có thể giải nguy giúp lão.



Nhưng chợt nghe hai tiếng “phụp phụp”, lão bỗng phát hiện trước ngực mình có hai mũi kiếm dính máu thò ra.



Lão dừng lại giữa không trung một thoáng mới nghĩ ra sau lưng mình bị kiếm xuyên thủng. Lúc này, mũi kiếm của Khúc Kiếm Trì cũng đã tới cổ họng lão, đâm mạnh vào, xuyên thẳng ra sau!



Sau đó hai bên đồng loạt thu kiếm, Mạc Phi Oan mang theo vẻ đến chết cũng không tin, rơi thẳng xuống lòng sông.



Dòng Hoán Hoa Khê lại có thêm một xác chết.



Chỉ có điều, linh hồn của thi thể này chắc chắn sẽ không được đồng đạo Hoán Hoa đã mất hoan nghênh.



Người thu kiếm, Khúc Kiếm Trì nhẹ nhàng phóng sang bờ đối diện.



Người xuất kiếm bên này cũng quay mình trở lại bên bờ, không ngờ lại là Khúc Mộ Sương và Khúc Mân Miêu



Ba người đứng hai bên bờ sông, kiếm khí trên tay tỏa ra lạnh băng.



Một đoạn mũi kiếm trong tay họ lại dính máu.



Máu của Dược vương Mạc Phi Oan.



Kiếm vương, Hỏa vương, Quỷ vương đều dừng tay.


Đúng lúc đó, từ bên bờ đối diện bỗng có một đốm sáng mờ nhạt bắn tới.



Luồng sáng đó bắn lên từ dưới nước, trong nước vốn có hai mặt trăng, giờ chỉ còn lại một. Đốm sáng mơt nhạt đó tới trước mặt Khuất Hàn Sơn liền đột ngột tăng tốc.



Tăng lên gấp mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...



Khuất Hàn Sơn không thể tránh, không thể né, nhưng lão lập tức làm một việc.



Lão dùng tay trái chặn lại.



Sau đó cánh tay trái lão liền đứt lìa.



Lão gần như không kịp có bất kỳ cảm giác nào, máu tươi của lão bắn ra, ánh sáng đó hơi chậm lại.



Trong một thoáng chậm lại ngắn ngủi đó, kiếm của lão đã thu về, đâm trả người kia một kiếm.



Luồng sáng gập lại, “keng” một tiếng, hoa lửa bắn tung, hai vật giao kích, Khuất Hàn Sơn mới biết đó là một thanh đao.



Một thanh đao.



Thanh đao bình phàm.



Đao lại biến mất rồi.



Biến thành người.



Đao nằm bên hông người đó.



Đao đã về lại vỏ, năm thước bảy tấc, thanh đao bình phàm.



Người thì sao?



Giày vải đen, tất vải trắng, áo vải xanh.



Người cũng là một người bình phàm.



Ông mỉm cười nhàn nhạt như ánh trắng.



Đao của ông cũng mợ nhạt như sương trăng.



Nhưng cánh tay trái Khuất Hàn Sơn đã đứt lìa.



Đứt lìa bởi thanh đao bình phàm đó, dưới tay người bình phàm đó.



Kiếm vương không hề nghĩ ngợi thêm một chút, đá ra một cước.



Lúc này cánh tay đứt của lão mới rơi xuống, cước lão đá ra đá trúng vào cánh tay đó.



Cánh tay bắn đi, bắn về phía người bình phàm, máu cũng bắn tung.



Tiếp đó Khuất Hàn Sơn phóng lui.



Lui cực nhanh.



Người bình phàm đó nhẹ nhàng chặn lại máu tươi cùng cánh tay cụt, ung dung nói:



- Lúc trước ngươi từng đánh lén ta, bây giờ ta cũng đánh lén ngươi, vừa vặn hòa nhau.



Rồi lại tiếp:



-Ngươi cứ yên tâm mà đi, ngươi đã cụt tay, ta đảm bảo không có ai truy sát ngươi.



Tiêu Thu Thủy trông thấy người bình phàm kia, khóe mắt mắt không khỏi trào ra hai dòng lệ nóng.



-Ngài đến rồi, tiến bối.



Tiêu Thu Thủy đến cả giọng nói cũng cay cay. Trong mắt hắn chỉ trông thấy người đó, không thấy gì khác nữa.



Hắn chẳng để ý tới chưởng phong của Quỷ vương, hắn chỉ nhìn thấy người trước mắt.



Vì thế hắn bị đánh văng đi cả trượng, người bình phàm đó vội đỡ lấy hắn.



Hắn lại vụt đứng trụ lại vững vàng như núi, giống như một kỳ tích, mặc cho khóe miệng rỉ máu.



Thanh âm người đó tháng nghẹn ngào.



-Không phải tiền bối.



Người đó cười đáp:



-Cậu quên rồi à?



-Chúng ta là huynh đệ.



Cổ họng Tiêu Thu Thủy cũng như nghẹn lại, hắn phun ra một ngụm máu nóng, nói:



-Là huynh đệ.



- Đại hiệp Lương Đấu là huynh đệ của tôi.



Người đến là Lương Đấu.



Đại hiệp Lương Đấu.



Cùng thanh đao bình phàm của ông.



Thanh đao đã chặt đứt một cánh tay của Kiếm vương.



Chú thích:



Mưa bụi mịt mùng, Khí xuân se lạnh, Sóng nước trời thu, Ngày hè nóng nực, Tuyết hoa lất phất.