Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 6 : Một ngón tay như hoa mềm

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Quỷ vương trông thấy Lương Đấu, tự khắc cũng không dám lại gần.



Nhưng hắn muốn giết người, trong đầu hắn, thích nhất chính là dọa người, tiếp theo là giết người.



Bởi vì khi hắn còn nhỏ, có kẻ giết hết cả nhà hắn. Lúc ấy, hắn mở to mắt nhìn kẻ thù từ từ hành hạ giết chết người thân hắn như thế nào.



Cha hắn bị giết tận suốt ba ngày, toàn thân không còn một tấc da thịt nào là nguyên vẹn, kêu rên liên tục, nhưng lại không chết, Em gái duy nhất của hắn bị làm nhục suốt năm ngày, thị giác, thần kinh, thính giác đều bị hủy, nhưng chỉ có thể gào thét, cũng không chết được.



Kẻ thù tuyên bố sẽ giết hắn, đe dọa hắn, từng “con người” đó, còn đáng sợ hơn ma quỷ trong những câu truyện hắn từng nghe hồi nhỏ.



Khi ấy hắn thề rằng, sau khi chết cũng phải biến thành lệ quỷ báo thù.



Nhưng lần đó hắn lại không chết.



Hắn được người của Yến Cuồng Đồ cứu, trở thành bang chúng Quyền Lực bang.



Vốn võ công hắn không cao, mãi tới hơn mười năm trước, Lý Trầm Chu đặc biệt bồi dưỡng, dạy cho hắn võ công, hắn mới vươn mình biến đổi, biến thành “Quỷ”.



Vua trong đám quỷ.



Sau đó hắn giết người, phải biến hết “người” thành “quỷ” hắn mới cam tâm.



Hắn thích giết người, lại càng thích dọa người.



Thậm chí còn hay dùng hù dọa để giết người.



Hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, không thể không giết người.



Mỗi lần hắn bị người ta sỉ nhục thì lại hồi tưởng lại cảm giác năm xưa lúc hắn tận mắt chứng kiến kẻ thù làm nhục người em gái hắn từng nhìn trộm khi tắm rửa.



Hắn lập tức muốn giết người!



Trên đất có hai người.



Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu.



Giết.



Sắc mặt Lương Đấu đã biến đổi.



Tiêu Thu Thủy vụt quay đầu lại, trông thấy Quỷ vương đang muốn giết người.



Giết hai thiếu nữ đang nằm dưới đất.



Lương Đấu đang dợm phóng tới thì bỗng cảm thấy trời đất chấn động.



Một gốc hòe cách đó một trượng gãy đôi, một cây sam cách đó bảy thước bật trung cả rễ, nước sông bắn lên cao tới mười thước, sau đó trúc xuống rào rào như mưa đá!



Tiếp theo ông mới nhận ra hai chưởng Tiêu Thu Thủy đã đánh xuống đất.



Đất bắn lên.



Sau đó Quỷ vương ở cách đó mười trượng gào lên một tiếng, bay vọt lên trời.



Khi hắn rơi xuống thì đã mặt mũi sưng vù, hai chân không ngờ lại như nhũn ra, lỗ mũi đổ máu ròng ròng.



Hóa ra hắn không tự mình nhảy lên, mà là bị Tiêu Thu Thủy chấn bay lên không.



Hai chưởng Tiêu Thu Thủy đánh xuống đất, mặt đất truyền chưởng lực tới chỗ Quỷ vương đang đứng, đánh ập lên người, dù cho Quỷ vương nhanh chóng mượn lực nhảy lên thì cũng bị nội thương không nhẹ.



Lúc này Lương Đấu mới nhẹ nhàng hạ xuống đất, ung dung như một chiếc lá rụng.



Ông cười, ánh mắt cũng sáng lên:



-Nội công cao.



Ánh mắt Tiêu Thu Thủy càng sáng:



-Bởi vì ngài đã tới.



Lương Đấu cười nói:



-Huynh đệ tốt.



Đây quả thực là một đòn Tiêu Thu Thủy đánh ra tốt nhất, có lực nhất, đắc tâm ứng thủ nhất từ khi sinh ra tới nay.



Lúc này Tề công tử toàn thân như bị lửa đốt.



Lửa đó chính là luyện hỏa.



Hỏa vương nhếch miệng cười.



Hắn đã nắm chắc có thể thiêu chết Tề công tử trong lửa địa ngục.



Đúng lúc đó, hắn bỗng thấy hai chỉ như kẹp phải băng giá, phát lạnh.



Tiếp theo toàn thân hắn như chìm vừa giữa biển băng.



Kiếm khí.



Tề công tử biết rõ không thể tránh nổi kiếp nạn luyện hỏa, quyết ý liều một phen ngọc đá cùng tan với Hỏa vương.



Vì thế ông phóng ra kiếm khí.



Kiếm khí hủy thân.



Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt Hỏa vương.




Mọi thứ đều chẳng đổi thay gì.



Một cành hoa, một cọng cỏ, một gốc cây, đều như xưa, đáng tiếc, không còn chút sinh khí.



Bởi vì người đã không còn.



Cảnh còn người mất, người đi đâu rồi?



Tiêu Thu Thủy lặng yên, hắn đưa tay lau đi lớp bụi trên bàn, trên ghế.



Trên bàn có một bình hoa, thân bình vẽ hình Phúc Lộc Thọ, nét vẽ rất thô, nhưng hắn còn nhớ rõ đó là mười năm trước, trong ngày mừng năm mới, một người tá điền sống gần đây, bỏ ra tận một ngày, đi bộ hai mươi dặm tới tặng.



Bởi vì người nông dân đó cảm kích người nhà nhọ Tiêu đã giúp ông ta giữ lại mảnh ruộng khỏi tay đám ác bá.



Tên ác bá đó tên là Hải Bá Thiên, chẳng có quan hệ gì với Quyền Lực bang, nhưng lại là phân hệ của Chu đại thiên vương, chẳng có mấy người dám chọc vào. Cha lại cho gọi bốn anh em mình, diệt sạch cả thế lực ác ôn đó!



Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn, Tiêu Tuyết Ngư, cùng với hắn.



Hôm ấy, bọn hắn bước dọc bờ ruồng phủ ngập ráng hồng đi về, trong lòng thật hưng phấn.



Từ đó về sau, mỗi năm ông lão đó đều đem đò tới tặng. Tiêu Tây Lâu cũng không từ chối, ông hiểu người nông phu thuần phác ấy, nếu không cho ông ta biểu đạt một chút lòng cảm kích này thì cũng chẳng khác nào coi thường ông ta cả.



Cho nên ông nhận lấy. Thứ đầu tiên mang tặng chính là chiếc bình hoa thô kệch này, tuy không đáng tiền nhưng đã là thứ đắt nhất ông lão đó có thể mua được rồi.



Sau Tiêu Tây Lâu nói:



- Chuyện tốt này là do mấy đứa là. Bình hoa này tùy ý các con xử lý.



Tiêu Dịch Nhân không cần, hắn không có thời gian sưu tầm đồ vật, sự nghiệp võ lâm phát triển không ngừng đang chở hắn khai sáng. Tiêu Khai nhạn cũng không cần, hắn không có hứng thú. Tiêu Tuyết Ngư cũng không cần, khi ấy Đặng Ngọc Bình Hải Nam kiếm phái vừa gửi tặng nàng một thanh đao cổ thuần bạch ngọc. Tiêu Thu Thủy nhận lây, hắn muốn giữ làm kỷ niệm.



Hắn đặt món đồ kỷ niệm này ở đây, mỗi năm khi pháo trúc nổ vang hắn lại nhớ tới chuyện đó. Một năm rồi lại một năm, năm tháng thoi đưa, giống như xác pháo trúc nổ vang, vương vãi đầy đất. Hắn áo gấm giục ngựa, cất tiếng ca dài, xông pha chốn giang hồ, nhưng cứ mỗi dịp hoa mai mở, hắn lại mang theo một cành mai, cắm vào chiếc bình hoa cũ kỹ, về nhà ăn lễ tất niên.



Đến nay trong bình đã không còn hoa mai, chỉ có hoa giấy. Giấy là giấy đoạn nhung, là một loại giấy bản trắng cực tốt do mẹ của Tiêu phu nhân, Phí Cung Nga chế tác. Mỗi dịp tất niên, bà lại cùng Tiêu phu nhân vừa nghe tiếng chúc mừng năm mới hạnh phúc rôm rả bên ngoài, vừa tỉ mẩn làm ra đủ loại hoa giấy.



Tiêu Thu Thủy nhìn những bông hoa giấy lại nhớ tới người mẹ hiền từ... Có lẽ khóe mắt hắn ươn ướt không phải vì chiếc bình hoa quen thuộc này, mà là vì quãng đời thơ ấu, vì những năm tháng thiếu niên, những câu chuyện xưa cũ...



Thiên Chính đại sư nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ cảm thông. Mấy người Tề công tử đã tìm khắp một lượt cả Kiếm lư, chẳng tìm thấy gì cả, không nhìn được hỏi:



- Địch đại phu nhân vốn ở chỗ nào?



Thứ ông quan tâm là Thiên hạ Anh hùng lệnh, bởi vì trên đó có lời thề của ông.



Ông không hề muốn làm một kẻ thất tín.



Người trên gian hồ thông thường luôn cực kỳ xem trọng tín nghĩa, có lúc thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng.



Đó là cái ngu ngốc của người giang hồ, cũng là cái đáng trọng của người giang hồ.



Là ngu ngốc hay là đáng trọng, thì phải xem bản thân bạn nghĩ thế nào.



... Phải tỉnh lại rồi.



Nghe thấy có người hỏi, Tiêu Thu Thủy giật mình bừng tỉnh.



Các danh gia cao thủ này, không ai không tới đây vì chuyện nhà mình, mà Kiếm lư Tiêu gia, hắn là người quen thuộc nhất, nhất định phải do hắn dẫn đường.



Ai mà biết, lúc này hắn bỗng nghe Thiên Chính đại sư nói:



-Ở khu đằng kia.



Ngón tay ông chỉ về đằng xa, đình đài lầu gác, hoa cỏ sơn thạch, ẩn hiện hình dáng Chấn Mi các!



Tiêu Thu Thủy kinh ngạc hỏi:



- Đại sư... Ngài, ngài, ngài làm sao mà biết?



Thiên Chính đại sư bình thản đáp:



- Nơi này vốn là chốn rồng nằm hổ phục, mỗi địa phương đều có chỗ cực kỳ hoa mỹ, cũng ẩn chứa nơi cực kỳ nguy hiểm... Duy có chỗ lầu gác đó là an toàn nhất, khí tượng lại ẩn hiện địa thế triều thiên... Tiêu đại hiệp là tông chủ một phái, tự nhiên là sẽ sắp xếp cho thái phu nhân ở nơi ấy mới không phải lo lắng gì, chẳng biết có đúng hay không?



Tiêu Thu Thủy bội phục đáp:



-Đúng... Đúng thế...



Trong lòng hắn tự cảm thấy hổ thẹn, bản thân sống trong nhà họ Tiêu suốt hơn hai mươi năm, vậy mà lại không biết địa thế Kiếm lư có trận thế tinh diệu như vậy, cũng hiểu ra vì sao ngày trước Tiêu Đông Quảng có thể dễ dàng chặt đường Tân Hổ Khâu như thế.



Thiên Chính đại sư nói:



- Nhà họ Tiêu có khí tượng như vậy, chẳng trách lại sinh ra được nhân tài như thiếu hiệp... Cũng chẳng trách lại dẫn tới sự thù nghịch của Quyền Lực bang, ôi.



Bảo kiếm khiến người ta ham thích, tất người cầm kiếm sẽ dễ dàng đoản mệnh. Minh châu lóa mắt, tất người cất giữ sẽ khó giữ thân.



Cây to chịu gió lớn, lên cao sao tránh nổi khí lạnh, đó cũng là chuyện đương nhiên.



Lương Đấu lên tiếng:



- Quyền Lực bang đã thu phục Thiết Y kiếm phái, mắt thấy Hoán Hoa kiếm phái có thanh thế như vậy, lại cùng liên hợp với Hải Nam kiếm phái, tự nhiên là muốn tiêu trừ trước cho yên tâm rồi.



Thiếu chưởng môn Hải Nam kiếm phái Đặng Ngọc Bình vốn ái mộ Tiêu Tuyết Ngư, sớm đã có lòng làm rể nhà họ Tiêu. Em trai Đặng Ngọc Bình, Đặng Ngọc Hàm lại là anh em kết bái với Tiêu Thu Thủy, đáng tiếc đã chết dưới kiếm của Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần Quyền Lực bang, Đặng Ngọc Bình tất nhiên là càng căm hận Quyền Lực bang.



Thiên Chính mỉm cười nói:



- Chỉ không biết người của Chu đại thiên vương tại sao cũng muốn tranh vũng nước đục này?



Ông vừa nói dứt lời, từ bốn phía đại sảnh bỗng xuất hiện mười hai bàn tay.