Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 7 : Một cánh tay, một cái chân

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Mười hai bàn tay phá vỡ tường bao, đánh thẳng tới.



Nhưng tường không vỡ nát, chỉ có những lỗ hổng hình bàn tay xuyên qua, hơn nữa còn không có âm thanh nào.



Có thể đánh phá tường đá cũng chẳng phải chuyện gì quá ghê gớm, nhưng đánh xuyên tường chỉ để lại lỗ hổng hình bàn tay, không khuyết một miếng nào, ngoài ra cũng không phát ra âm thanh thì trong thiên hạ, số người có thể làm được không những không nhiều mà quả thực là cực kỳ ít thấy.



Thiên Chính đại sư nói:



- Thiên vương Lục chưởng, quả nhiên là tu vi nội công, chưởng công tuyệt diệu, không thể coi thường.



Sau đó tường liền đổ xuống, sau người bước vào trong.



Sáu người lùn.



Bọn họ mình thấp, đầu to, tay dài, chưởng thô.



Tiêu Thu Thủy thầm thở dài, giống như đã hiểu tại sao sáu người này trước khi tiến vào lại phải hiển lộ một thân công phu trước.



... Những người thấp bé thường khó tránh khỏi thích phô trương thanh thế, cũng giống như những người xấu xí hay thích trang điểm vậy, há chẳng phải là điều rất xấu xí mà cũng cực kỳ tự nhiên của nhân tính sao?



Sáu người này đều thích nhìn bàn tay mình.



... Có lẽ họ không chỉ đang nhìn vũ khí đáng tự hào nhất của bản thân mà còn đang nhìn xem trong đường vân bàn tay có dấu hiệu gì về thắng bại, sống chết của trận chiến này hay không?



-Ngươi chính là Thiếu Lâm Thiên Chính.



Thiên Chính chắp tay niệm Phật hiệu:



-A Di Đà phật.



Người lùn lên tiếng hỏi mặc áo đen, một thân toàn màu đen, giống như một con quạ đen, hắn nói:



-Ta là Miêu Sát.



Đưa mắt sang phía một người lùn mặc áo gấm:



-Hắn là Tô Sát.



Hất cằm về phía một người áo xanh:



-Hắn là Ngao Sát.



Lại chỉ một người áo xám, nói:



-Hắn là Vu Sát.



Trở tay chỉ một người áo trắng:



-Hắn là Cung Sát.



Cuối cùng chỉ một người áo đỏ đứng bên cạnh, nói:



-Hắn là Dư Sát.



Thiên Chính đại sư đáp:



- Lão nạp biết, trên giang hồ các vị được gọi là Lục sát.



Miêu sát nói:



- Đúng. Bọn ta có thể vì một mục đích mà giết người.



Tô Sát nói:



- Chu đại thiên vương bảo bọn ta giết người, bọn ta sẽ giết.



Ngao Sát tiếp lời:



- Sáu người bọn ta vốn là cô nhi không cha không mẹ, nếu không được Chu đại thiên vương thu nhận thì chỉ là sáu đứa cô nhi đã sớm mất mạng mà thôi...



Thiên Chính đại sư nói:



- Lão nạp hiểu. Các vị nói với chúng ta, họ của các vị vốn khác nhau, chỉ là muốn chứng minh một điểm. Sáu người các vị có được ngày hôm nay, được ở cùng nhau, đều là nhờ Chu đại thiên vương tài bồi, cho nên không ngại phải chết vì ông ta.



Vu Sát ngắt lời:



- Không ngại giết người vì ông ấy.



Thiên Chính đại sư cười đáp:



-Lão nạp đã hiểu.



Lương Đấu tiếp lời:



-Bọn ta đều đã hiểu, vậy các ngươi cũng có thể nói rồi.



Cung Sát lại ngạc nhiên hỏi:



-Nói cái gì?



Thiên Chính mỉm cười, Lương Đấu đáp:



- Các ngươi nói những chuyện đó với bọn ta, chính là muốn đưa ra một yêu cầu nào đó. Nếu yêu cầu không được đáp ứng thì thà quyết một trận tử chiến, cho nên báo trước cho bọn ta không nên từ chối.



Dư Sát vỗ tay than:



-Hai vị quả là người hiểu biết.



Bỗng hạ giọng cười nói:



- Nếu như chư vị đáp ứng, Chu đại thiên vương cũng có món lễ vật nhỏ muốn tặng mọi người.



Hắn vừa dứt lời, Tô Sát và Miêu Sát đã đột ngột bay ngược ra sau.



Thân pháp họ bay ngược không ngờ còn hoàn hảo hơn lúc bay vào.



Họ bay ngược ra sau tường, sau một thoáng lại phóng ra.



Dư Sát cười nói:



- Đây là hai trong ba món lễ vật, đại sư cùng Lương đại hiệp cứ xem qua trước, mời, mời.



Đây là có ý mời mọi người xem trước lễ vật là như thế nào.



Dư Sát phất tay, Tô Sát liền ném chiếc bao lớn đen ngòm đang vác sau lưng xuống, mở dây buộc, kéo miệng bao, lập tức xuất hiện một người, một kẻ đầu trọc!
Thiên Chính chuyên tâm một lòng, tinh nghiên Niêm Hoa chỉ, quả nhiên đạt được thành tựu trước nay chưa từng có.



... Tuyệt học Thiếu Lâm, vốn bất kỳ tuyệt kỹ nào cũng đủ tạo thành một đại cao thủ. Kẻ nóng nảy tham nhiều lại thành chẳng được gì. Niêm Hoa chỉ của Thiên Chính đại sư tuy chỉ là một kỹ, nhưng đã đạt tới mức thân thông thiên địa, tồn hồ nhất tâm, hình ngoại thành nội nội, không chút trở ngại, ngay cả các bậc cao nhân đã học được năm, sáu loại trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm như cao tăng của Tàng Kinh lâu, Mộc Hiệp đại sư cũng còn lâu mới là đối thủ.



Dư Sát khôi phục nhanh nhất, hắn tuy vẫn buông thõng hai tau nhưng đã có thể cười nói:



- Thiên vương từng nói, nếu có mặt Thiên Chính đại sư, Thái Thiện chân nhân, thì không thể lực địch, câu này không hề sai.



Hắn cười tiếp:



-Đại sư hảo chỉ lực.



Thiên Chính cười đáp:



-Đa tạ.



Cũng không nói gì thêm nữa.



Dư Sát lại lên tiếng:



- Có điều, tại hại vẫn có chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.



Thiên Chính đáp:



-Mời nói.



Dư sát nói:



- Đại sư là cao tăng xuất trần, tại sao lại phải xen vào chuyện thế tục này, thực khiến vãn bối không thể hiểu nổi.



Thiên Chính cười đáp:



- Nếu có người bảo thí chủ chặt một cánh tay xuống cho hắn, thí chủ cũng đồng ý? Nếu thí chủ không đồng ý thì sao bắt cậu ta đồng ý?



Dư Sát nói:



- Nhưng cánh tay đó không phải của đại sư, mà là của hắn, chuyện này không liên quan tới đại sư.



Thiên Chính đáp:



- A Di Đà phật, ai nói không liên quan. Thiên hạ thương sinh, vốn đều là thiện niệm của Phật ta, tự nhiên là đáng quý trọng.



Sư sát hỏi:



- Thế nên chặt một cánh tay của hắn cũng chẳng khác nào chặt của đại sư?



Thiên Chính cười nói:



- Thà rằng thí chủ cứ chặt một cánh tay của lão nạp còn hơn.



Dư Sát thở dài:



- Vậy đại sư cũng không cần đại lễ của Thiên vương nữa?



Thiên Chính cười:



- Đã khiến lão nạp chịu thiệt thì còn nhận làm chi?



Dư Sát hỏi:



- Huyết Ảnh đại sư là phản đồ, Thiếu Lâm không cần xử lý sao?



Thiên Chính chắp tay nói:



- Loại người này thiên lý không dung, chớ nên lấy cánh tay người khác đem đổi.



Dư Sát lại hỏi:



- Phạn kinh thần hội, vốn thuộc về Thiếu Lâm, đại sư cũng không cần?



Thiên Chính đáp:



- Lá rụng về cội, tro bụi về đất, là của Thiếu Lâm, cuối cùng cũng sẽ về Thiếu Lâm.



Dư Sát cười ngất:



- Vậy thì bí quyết dung hợp nội ngoại gia quyền, đại sư chắp tay nhường lại Võ Đang rồi...



Thiên Chính cười nói:



- Thiên vương nghiên cứu ra bí quyết dung hợp võ công tâm pháp nội ngoại gia, thực là chuyện đáng mừng, chỉ là người của Phật ta, có thể hằng tịch thiên địa, giác ngộ chân tâm, xá bỏ sinh tử, vô tướng vô minh, mới là pháp môn chính đạo.



Dư Sát cứng họng, Miêu Sát quát lên:



- Lão sư già nhà ngươi, ba món đại lễ cũng không đổi được một cái chân của Tiêu Thu Thủy sao?



Thiên Chính lại cười:



- Vật chết có lý nào lại đổi được vật sống? Dùng một người sống sờ sờ để đối lấy mấy thứ tội nghiệt đó, thực là không đáng.



Lục chưởng đều im lặng. Dư Sát bỗng nói:



- Trước khi đi Thiên vương từng dặn dò ta, nếu như Thiên Chính không chịu, nói không muốn đem người có sinh mệnh đổi lấy vật không có sự sống thì có thể cho ông ta xem một thứ...



Thiên Chính, hàng mi trắng khẽ động, nói:



-Ồ?



Dư Sát cười khan:



- Nếu đại sư đã chấp mê như vậy, tại hạ cũng chỉ có thể bị ép phải làm thế thôi.



Nói đoạn liền vỗ tay.



Ngao Sát và Cung Sát lại bay ngược ra ngoài.



Đến khi tiến vào đã xách theo một người.



Lại là một hòa thượng.



Lần này đến cả Thiên Chính cũng phải thoáng biến sắc.



Vị Long Hổ đại sư cao lớn kia, hàm râu dựng ngược, sắc mặt đỏ bừng.