Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 8 : Bốn người đi trên cổ đạo

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Hòa thượng bị kéo vào thân gầy như củi khô, nhưng đôi mắt lại sáng lấp loáng có thần.



Đáng tiếc ông cũng đã bị điểm huyệt, không thể cử động chút nào.



Cung Sát trở tay khống chế hòa thượng đó, Ngao Sát rút đao.



Đoản đao, dài một thước năm tấc, hàn quang ào ạt, kề bên cổ hòa thượng, lưỡi đao đã cắt vào thịt, hai bên da thịt trắng bệch, chỗ lưỡi đao có máu tươi rỉ ra.



Hòa thượng kia lại rất bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi:



-Phương trượng.



Thiên Chính chắp tay.



Hai người đưa mắt trao đổi, ánh mắt hoàn toàn thông hiểu, thần sắc đều rất an tường.



Dư Sát cười lạnh:



- Ngài đương nhiên là biết ông ta chính là người đứng đầu Tụng Kinh đường của Thiếu Lâm các vị, Mộc Điệp đại sư đúng không?



Thiên Chính đại sư không trả lời.



Dư Sát lại nhìn ra được, Thiên Chính không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi vì ánh mắt Thiên Chính đã có tình cảm, vốn thần thái có chút lánh đời, lại chuyên chú đó đã biến thành lo lắng và đau buồn.



Dư Sát biết đã đánh trúng điểm yếu hại của đối phương. Hắn còn muốn phải xoáy sâu hơn nữa, vì thế hắn nói:



- Ông ta là sư đệ của ngài, vừa là một mạng sống, cũng không phải là phản đồ, ngài muốn giữ một tay một chân Tiêu Thu Thủy, hay là muốn cứu ông ta một mạng?



Mộc Điệp đại sư là cao tăng Thiếu Lâm, hơn nữa còn là một trong vài vị tăng nhân quan trọng duy trì mệnh mạch tông phái Thiếu Lâm.



Chùa Thiếu Lâm là chốn thờ Phật, nhưng cũng là một tổ chức. Trên thực tế, thế lực, uy danh Thiếu Lâm lớn như vậy, không tổ chức lại thì chắc chắn không ổn, mà tổ chức của Thiếu Lâm cũng có chút tương đồng với tổ chức của các bang hội bên ngoài, chia thành các tầng lớp ngoại vi, nội vi, con em, đệ tử, phân đà, phân đường, thống lĩnh, hương chủ, kỳ chủ, vân vân. Thành phần quan trọng nhất giúp duy trì một tổ chức đương nhiên là nhân tài. Công việc quan trọng nhất đương nhiên là vận hành và chỉ huy các hoạt động của tổ chức đó. Không nghi ngờ gì, Mộc Điệp cũng giống như Thiên Chính, đều là nhân vật quan trọng có tiếng nói quyết định trong chùa Thiếu Lâm.



Mộc Điệp đại sư cũng am hiểu sâu tới bốn loại tuyệt kỹ thiếu lâm, không biết tại sao, hôm nay ông lại rơi vào tay bộ hạ Chu đại thiên vương được.



Trong mắt Dư Sát lóe lên vẻ giảo hoạt:



- Thế nào? Đại sư muốn tính mạng của lệnh sư đệ, hay là một chân một tay của Tiêu Thu Thủy?



Tiêu Thu Thủy bước nhanh lên trước, nói:



- Không cần làm khó đại sư, Tiêu mỗ đây có một cánh tay, một cái chân, cứ tới mà chặt!



Dư Sát khẽ gật đầu, Vu Sát phóng tới gần, trở tay, rút ra một thanh đao lấp lóa ánh vàng, chuẩn bị động thủ. Khúc Mộ Sương không khỏi kêu lên kinh hãi, Tiêu Thu Thủy lại chẳng hề chớp mắt lấy một lần. Vu Sát cười hung ác, hỏi:



-Ngươi không sợ chết?



Tiêu Thu Thủy đáp:



-Sợ.



Vu Sát hỏi:



-Nếu sợ, sao không chạy trốn?



Tiêu Thu Thủy lãnh đạm nói:



- Ta sợ, nhưng không chạy trốn.



Hắn trả lời dứt khoát:



-Tại sao lại phải trốn?



Vu Sát cười lớn:



- Nhóc con khá lắm, ngươi can đam, có điều can đảm thì vẫn phải chết!



Nói đoạn vung đao chuẩn bị chém.



Dư Sát đột nhiên hô lên:



-Không thể giết.



Vu Sát ngạc nhiên hỏi:



- Tại sao?



Hắn vừa nói vừa quay đầu lại.



Hắn phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.



Miêu Sát, Tô Sát đều đã ngã xuống, Dư Sát lùi sang một bên, sắc mặt trắng bệch, hai người Cung Sát, Ngao Sát đều ngây ngốc.



Mộc Điệp đại sư đang chậm rãi đứng dây, Thiên Chính đại sư vừa mới giải huyệt cho ông xong.



Vu Sát ngẩn ra nhìn Thiên Chính, không dám tin trong thiên hạ lại có người võ công cao đến vậy.



- Quay về nói với Thiên vương.



Thiên Chính bình tĩnh nói:



- Cứ nói chuyện này do Thiên Chính quản, cứ tìm lão nạp là được.



Tiếp đó lại quay sang phía Mộc Điệp, đầy vẻ quan tâm, hỏi:



-Ổn không?



Mộc Điệp chắp tay, mệt mỏi đáp:




Không bị thương thì thôi, đã bị thương là năm người cùng bị thương. Có thể thấy cuộc chiến hung hiểm đến mức nào.



Dư sát cười khổ nói:



- Hôm nay bọn ta bị các ngươi bao vây, muốn giết thì giết, không cần nói nhiều.



Tư Không Huyết cười “khặc khặc” nói:



- Giết các ngươi đúng là không cần phải nói nhiều.



Vừa dứt lời đã ra tay. Hắn chỉ có một cánh tay, nhưng đến khi ra tay thì ngay cả cánh tay cụt cũng trở thành vũ khí.



Bỗng thấy một bóng người lóe lên, khí kình hồn hậu khiến cho Tư Không Huyết nghẹt thở, chút nữa thì ngã xuống, hóa ra là Thiên Chính đã phóng tới, hạ xuống trước mặt Dư Sát, chắp tay nói:



- A Di Đà phật, thủ hạ lưu tình.



Tư Không Huyết cười hung ác:



- Ngoại hiệu của ta lại là “Đao bất lưu nhân”.



Tay vung lên, trong tay có thêm một thanh đao sống mềm. Đao vung lên, không ngờ lại chém thẳng xuống đầu Thiên Chính.



Chỉ nghe hai tiếng quát giận giữ. “Đinh”, phi kiếm đâm tới, đao gãy làm đôi. Tay áo phất lên, Tư Không Huyết bị đánh bay ra cả trượng.



Người xuất kiếm là Ứng Khi Thiên, hắn cũng giống như kiếm của mình, lạnh lùng, tàn độc.



Người phất tay áo là Mạc Diễm Hà, cô ta vẫn mang nụ cười hời hợt, quát lớn:



- Không được vô lễ với đại sư.



Đoạn quay lại nhìn Thiên Chính đại sư, cười nói:



- Để đại sư chê cười rồi.



Thiên Chính bình tĩnh đáp:



-Đâu có!



Mạc Diễm Hà cười lạnh nói:



- Năm người các ngươi cũng thấy rõ ràng là ai cứu các ngươi rồi chứ?



Ngũ chưởng ngạc nhiên, nhưng cũng biết người này lợi hại, không thể không đáp. Tô Sát trầm giọng:



- Đương nhiên là biết.



Người hắn nói đương nhiên là Thiên chính đại sư.



Mạc Diễm Hà lập tức nói thay hắn:



- Là Thiên Chính đại sư cứu mạng các ngươi. Các ngươi cũng nên biết cảm ân báo đáp chứ nhỉ?



Dư Sát cực kỳ thông minh, đã hiểu ra được bảy phần, nói:



- Cô nương có thể nói rõ ràng hơn một chút.



Mạc Diễm Hà cười lạnh:



- Tốt. Vậy ta càng nói thẳng ra. Phạn kinh, Huyết Ảnh, về lý phải giao trả Thiếu Lâm, vật quy nguyên chủ, đại sư cứu các ngươi, cũng coi như cứu không oan.



Thiên Chính vội nói:



- Cứu người là chuyện phải làm, hơn nữa thủ hạ lưu tình là do phía cô nương, không phải lão nạp, sao có thể ra ơn chờ báo đáp!



Mạc Diễm Hà xụ mặt đáp:



- Ta không biết. Cho dù đại sư chịu thả các ngươi đi, nếu các ngươi không chịu trả vật về Thiếu Lâm, bản cô nương ta cũng vạn vạn lần không đồng ý.



Thiên Chính đại sư vốn cũng muốn ngăn cản việc uy hiếp này, nhưng lại biết Mạc Diễm Hà nói vậy là vì Thiếu Lâm, lo nghĩ thay cho ông, nếu như ông ngăn trở thì lại thành bỏ mặc lợi ích Thiếu Lâm, chỉ có thể khẽ thở dài, không nói gì nữa.



Năm người nhìn Thiên Chính rồi lại nhìn đám Huyết y Quan Âm, suy nghĩ hồi lâu, đưa mắt trao đổi, trong lòng hiểu rõ hôm nay nếu không thỏa hiệp, chỉ sợ khó mà sống rời khỏi Hoán Hoa được. Non xanh còn đó, lo gì không kiếm được củi đun, chuyến này không những không chặt được một cánh tay, một cái chân của Tiêu Thu Thủy mà còn đánh mất Phạn kinh cùng Huyết Ảnh, cũng chỉ có thể nín nhịn, quay về bẩm báo với Thiên vương, hy vọng có thể giảm nhẹ hình phạt.



Vì thế năm người đều đã có quyết định.



Miêu Sát hai tay bưng hộp gấm, dâng lên Thiên Chính đại sư, Tô Sát đẩy Huyết Ảnh một cái, đẩy tới trước mặt Thiên Chính đại sư.



Cả hai người đều không nói gì.



Dư Sát lại mở miệng, từ đầu đến cuối đều do hắn nói chuyện, hắn nói:



- Được rồi. Người và Phạn kinh đều đã giao trả Thiếu Lâm, bọn ta... đã đi được chưa?



Hắn lập tức hỏi, cũng muốn lập tức rời đi, chỉ sợ đi chậm một bước, đám người Mạc Diễm Hà sẽ lật lọng nuốt lời, thay đổi quyết định.



Người của Chu đại thiên vương... Tận lực tránh không xuất thủ, hễ xuất thủ là phải trừ cỏ tận gốc. Điều đó đương nhiên không bao gồm người khác đối xử với bọn chúng cũng sẽ như vậy.



Ai mà không muốn giữ lại một cái mạng?



Thiên Chính một tay nhận lấy hộp gấm, một tay khống chế Huyết Ảnh, Ngũ chưởng ngũ sát cũng đang muốn rời đi, mấy người Tiêu Thu Thủy, Tề công tử, Lương Đấu, chị em họ Khúc đều thầm thở phào nhẹ nhõm.



Liền nghe Mạc Diễm Hà cười nói:



-Ngươi có thể đi rồi.



Trong lúc Tiêu Thu Thủy đang ngạc nhiên tại sao lại là “ngươi” mà không phải “các ngươi” thì kịch biến đã xảy ra!