Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 9 : Thiên Chính và Long Hổ

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Huyết Ảnh đại sư đột ngột xuất thủ.



Tay trái biến đỏ, tay phải biến vàng.



Huyết Ảnh chưởng!



Hỏa Diễm đao!



Thiếu Lâm song tuyệt!



Thiên Chính tay trái cầm hộp gấm, tay phải túm áo Huyết Ảnh, ông không có cách nào chống đỡ được.



Nhưng tay ông một nhấc, một đẩy, đã ném văng Huyết Ảnh ma tăng ra xa.



Cùng lúc đó, bốn thanh đao, một thanh kiếm, hai nắm tay, một thanh đao sống mềm đồng thời tấn công tới!



Thiên Chính hít sâu một hơi, toàn thân bỗng như một phiến lá rụng, lướt về phía sau.



Nhưng Ứng Khi Thiên cũng đột ngột phóng tới.



Khinh công của Thiên Chính đại sư giống như một chiếc lá rụng, theo gió mà bay lên.



Hắn thì lại giống như gió.



Hắn đuổi theo Thiên Chính, xuất kiếm!



Thiên Chính vốn có thể dùng hộp gấm ngăn cản, nhưng ông không thể.



Tay kia của ông kịp thời thu về, ngón tay ấn lên mũi kiếm Ứng Khi Thiên.



ững Khi Thiên liền bay ra ngoài, kiếm sắc trong tay hắn chợt vỡ nát thành từng mảnh.



Mạc Diễm Hà cũng đã ra tay.



Cô ta vốn không đuổi kịp Thiên Chính, nhưng Ứng Khi Thiên đã cản ông lại một chút.



Phất trần của cô ta như mấy trăm mũi kim châm, đâm thẳng đến.



Thiên Chính quát lên một tiếng, mấy trăm mũi châm đâm trúng ông, Mạc Diễm Hà lại bị tiếng quát lớn quét ngang trời đất đó chấn ngã, phất trần rủ oặt, rơi xuống đất.



Tiếng quát vụt tắt.



Mọi người đều cảm thấy ong tai.



Trên mặt Thiên Chính bỗng lộ vẻ như cười mà không phải cười.



Trước ngực ông lộ ra một đoạn mũi kiếm, kiếm dính máu!



Trong mắt ông lại xuất hiện thần thái vừa chán chường lại vừa chuyên chú lúc trước, ông thở dài nói:



-Hóa ra là ngươi.



Người sau lưng muốn rút kiếm, rút không được, sắc mặt khẽ biến.



Người đó lại chính là Mộc Điệp đại sư!



Nụ cười Thiên Chính đầy mệt mỏi:



-Ngươi là ai?



Ông hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy, vào một lúc kỳ lạ như hiện tại.



Mộc Điệp đáp:



-Ta là “cánh”.



Thiên Chính lại mỉm cười, nụ cười mang vẻ tiêu sai khó mà diễn tả được, hoàn toàn không giống người xuất gia, mà giống như một danh sĩ phóng khoáng phong lưu. Ông cản mấy người Lương Đấu đang gào thét, xông tới gần lại, hỏi:



- Là một trong “Song sí” của công tử Liễu Ngũ?



Sắc mặt Mộc Điệp có chút đau khổ, liếm liếm đôi môi khô khốc, đáp:



-Song sí đều tới rồi.



Nụ cười Thiên Chính rất ưa nhìn, lúc ông còn trẻ nhất định là rất anh tuấn tiêu sái, chẳng biết vì sao lại xuất gia.



- Ngươi là “Nhất kiếm sát nhân” Bặc Tuyệt? Vậy thì hắn chính là “Lãnh phong xuy” rồi?



“Hắn” là để chỉ Ứng Khi Thiên.



Ứng Khi Thiên vụt biến sắc, quát:



- Mau buông kiếm!



Hắn đang bảo Mộc Điệp bỏ kiếm, đáng tiếc là Mộc Điệp không những không rút được kiếm ra mà cả tay cũng dính liền vào kiếm. Nhưng rõ ràng kiếm của hắn từ đằng sau xuyên thủng lồng ngực Thiên Chính đại sư, Bặc Tuyệt đổ mồ hôi ròng ròng to bằng hạt đậu, gào lên khàn giọng:



-Ngươi còn không chết?!



Ánh mắt Thiên Chính đầy vẻ mỉa mai và mệt mỏi không thể nói hết, không thể diễn tả nổi, giống như đã chán ghét cõi trần thế này đến cùng cực, ông cứu Mộc Điệp, Mộc Điệp lại là Bặc Tuyệt, Bặc Tuyệt giết ông.



Ông nói:



- Được, ta sắp rồi.



Ông quay sang phía tăng nhân cao lớn kia:



- Long Hổ, đem hộp gấm này về Thiếu Lâm, Huyết Ảnh do đệ xử trí.



Long Hổ đại sư đau đớn đáp:



-Dạ.



Tiếng ông như gậy sắt bổ xuống đất, người lại không chút cử động.



Lúc này Thiên Chính đại sư không hề quay người, chậm rãi đánh ra một chỉ.



Cười như niêm hoa, chỉ như gió thoảng.



Gió thoảnh qua nhẹ nhàng đến bực nào, Mộc Điệp lại không thể tránh nổi.



Chỉ ấn lên mi tâm hắn, rồi lại từ từ thu về.



Tiếp đó gió thoảng dần dần tắt lịm.



Mộc Điệp đã mất đi tính mạng.



Không cần biết hắn là Mộc Điệp, hay là Bặc Tuyệt, bây giờ tay hắn đã có thể thực sự buông bỏ thanh kiếm đó rồi, thanh kiếm đã giết chết Thiên Chính, thanh kiếm giết người, thanh kiếm dính máu.



Bởi vì tính mạng hắn đã rời khỏi thân thể.


-Khinh công tốt!



Tả Thiên Đức cười cười tán thưởng:



-Tại sao lại không phải là thương pháp tốt?



Lương Đấu đáp:



- Thương tốt, thương pháp cũng tốt, có điều thứ tốt không chỉ là thương và thương pháp!



Tả Thiên Đức nói



-Ồ!



Lương Đấu bình thản đáp:



- Mà là thân pháp. Khi Bặc Tuyệt ám sát Thiên Chính, Thiên Chính bị tập kích đột ngột, hơn nữa nữa còn bốn mặt thụ địch, không giống lúc Long Hổ bị tập kích.



Tả Thiên Đức cười hỏi:



- Tại sao lại không giống?



Dù sao thì Thiên Chính, Long Hổ cũng đã chết, lão không sợ mấy người Lương Đấu có thể chạy thoát. Trên thực tế, trên khắp thế gian đã không còn được mấy người có thể cứu nhóm Lương Đấu thoát khỏi tay bọn lão. Không thể.



Lương Đấu đáp:



- Long Hổ đại sư tuy lấy một địch hai nhưng trong lòng đã sớm đề phòng ngươi, không giống như lúc Bặc Tuyệt xuất thủ, Thiên Chính đại sư hoàn toàn không phòng bị. Nhưng ngươi ra tay rất nhanh, động thân càng nhanh, rõ ràng ở cách xa Long Hổ, góc độ cũng sai lệch, lại đột ngột thu hẹp cự ly, cộng thêm trường thương, thế nên một thương trí mạng.



Tả Thiên Đức vỗ tay, tiếp đó nói:



-Phân tích rất hay!



Lương Đấu cười nhẹ đáp:



-Quá khen.



Tả Thiên Đức nheo mắt lại, nói:



-Lương đại hiệp là người thông minh.



Lương Đấu mỉm cười:



-Không dám.



Tả Thiên Đức đảo mắt nhìn mọi người một lượt:



- Bạn bè của Lương đại hiệp chắc cũng đều là người thông mính.



Khẽ cười cười rồi lại nheo mắt hỏi:



- Người thông minh hiện tại đều biết nên làm cái gì rồi nhỉ?



Lương Đấu, Tiêu Thu Thủy, Tề công tử, Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu cùng đồng thanh đáp:



-Không biết.



Tả Thiên Đức ngẩn người, ánh mắt co rút lại, nói:



- Các ngươi có biết, kết cục của “không biết” sẽ thế nào không?



Tiêu Thu Thủy bước lên, cao giọng nói:



-Không biết.



Tả Thiên Đức trong lòng đại nộ, tên nhóc con này không ngờ lại dám nói móc họng mình:



- Kẻ không biết gì là người chết, ngươi giờ đang tự tìm chết.



Tiêu Thu Thủy hiên ngang đáp:



- Đại trượng phu cái chuyện phải làm, có chuyện không thể làm, chết thì đã làm sao?



Tả Thiên Đức cười lạnh:



-Không sao, không sao.



Đang định xuất thủ thì bỗng quát lên:



- Bên ngoài là ai?!



Bốn người sải bước vào trong.



Một người hỏi:



- Mộc Thiền, sao lại kích động như vậy, người xuất gia lại động sân niệm sao?



Tả Thiên Đức vừa thấy người tới, lập tức nặn ra một nụ cười, nói:



- Sư huynh chết thảm, sư đệ thân vong, hôm nay ra đâu chỉ phá sân, còn muốn đại khai sát giới!



Tiêu Thu Thủy trông thấy người tới, mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên.



Hắn kêu lớn:



-Soái thúc! Ngọc Bình huynh!



Người trung niên lông mày rậm, ưu sầu, nhưng lại mang nụ cười thanh đạm đó không phải ai khác, chính là Mạnh Tương Phùng!



Hận bất tương phùng, Biệt ly lương kiếm, Mạnh Tương Phùng!



Thanh niên thần sắc lãnh ngạo, chính là người xếp ngang hàng với Mạnh Tương Phùng trong bảy đại danh kiếm đương thời, cùng tề danh với Thiết Y kiếm phái, Hoán Hoa kiếm phái, Hải Nam Đặng Ngọc Bình!



Còn hai người kia, một người võ y cao quan, một người vẻ mặt đáng khinh, họ là ai?



Chú thích:



Bạn đọc chương này có thấy vấn đề gì lạ ko? Nếu ko thì.. tốt thôi. Cuộc đời này lắm điều xấu xa đen tối quá rồi, chúc bạn cứ mãi ngây thơ và thuần khiết như bây h.



Nếu thấy có vấn đề gì đó là lạ, cú lắm, ko biết nói ở đâu thì xuống dưới đi.



Tại sao mới đầu giới thiệu Bặc Tuyệt là một trong "Song sí", Lãnh phong xuy là người thứ hai, đến cuối chương, Tả Thiên Đức lại nhảy vào "Song sí", rút cuộc thì Liễu Tùy Phong có mấy cái "cánh"?



Tất cả các bản "Anh Hùng Hảo Hán" tiếng Trung trên mạng đều giống hết như trên, ko ở đâu có thay đổi cả. Nếu nói Ôn tiên sinh cố ý viết như vậy cũng ko hợp lý. Tại sao Thiên Chính đã biết ngoại hiệu, bản lĩnh của Bặc Tuyệt mà lại ko biết hắn xếp ở vị trí nào trong các thuộc hạ của Liễu Tùy Phong, nhất là 6 người nổi danh như "Song sí, Nhất sát, Tam phượng hoàng". Nếu sửa "Song sí" thành "Nhất sát" thì lại cũng ko ăn khớp với đoạn đối thoại giữa 2 người. Theo ý kiến cá nhân thì Ôn tiên sinh đã viết nhầm nhưng vì lý do nào đó mà quên ko sửa, có điều tôi chỉ là người dịch, cũng ko phải loại văn hay chữ tốt gì để mà láu táu làm thay việc của tác giả nên quyết định cứ để nguyên như vậy, chỉ chú thích lại thế thôi.



Theo chương này và một vài chương sau thì có thể khẳng định, "Song sí" là Ứng Khi Thiên và Tả Thiên Đức, Bặc Tuyệt là "Nhất Sát", khi đọc cứ tâm niệm vậy là được.