Anh Hùng Thời Loạn

Chương 14 : Tìm giết hung thủ

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


“Bán. . . . . . bán thú?” Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh

lùng điển trai đó. Cô nghe thấy giọng nói của mình khẽ run.



Cô rút mạnh tay bàn tay bị anh nắm chặt lại theo phản xạ có điệu kiện.

Nhưng Diệp Diễm vẫn bình thản nhìn cô, lực trên tay rất mạnh. Sự phản

kháng của cô và sự kiên quyết của anh khiến Trần Giai Tân và hai tên

lính ngạc nhiên đến chết lặng.



Diệp Diễm nhíu mày mở cửa xe, buông tay cô ra: “Lên xe.”



Trình Thanh Lam sa sầm mặt thu hồi trang bị, ngồi vào hàng ghế sau. Diệp Diễm cúi thấp người chui vào xe, ngồi bên cạnh cô. Cô lập tức dịch vào chỗ

bên trong, kéo khoảng cách của hai người ra xa nhất có thể. Trần Giai

Tân thấy vậy, đưa mắt ra hiệu cho hai binh lính cùng ngồi lên ghế trước.



Xe bọc thép là không gian khép kín. Ngồi trên xe chỉ có thể cảm thấy xe

chạy băng băng vững vàng. Ở hàng ghế trước là màn hình tinh thể lỏng lơ

lửng, cảnh vật hai bên đường lùi về phía sau nhanh chóng.



Ba người ngồi ghế trước vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không dám quay đầu lại. Trình Thanh Lam ngồi co ro trong góc, suy nghĩ loạn xị. Thì ra anh ta là Diệp Diễm, bán thú là Diệp Diễm. Nhưng hôm nay anh ta che giấu thân phận ở

bên mình lâu như vậy để làm gì chứ? Anh ta có âm mưu gì? Hay là chỉ tình cờ gặp nhau? Nhưng khi mình lao ra với ý đồ uy hiếp “Diệp Diễm”, anh ta cũng không để lộ thân phận! Vì sao chứ?



Trong lòng hơi tức giận, khóe mắt cô liếc thấy ánh mắt của người đàn ông ngồi bên kia vẫn nhìn thẳng về phía trước, kiên nghị vững vàng như một pho

tượng. Vẻ mặt anh ta cực kỳ lạnh lùng. Ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm về phía trước. Mũi anh cao ngất khiến đường nét khuôn mặt thêm phần sắc

nét. Miệng khẽ nhếch dung hòa bớt vẻ nghiêm nghị. Cho dù

chỉ ngồi yên tĩnh ở đây cũng có thể khiến người khác cảm thấy vẻ uy

nghiêm dáng sợ của anh ta. Nếu không có buổi nói chuyện hồi trưa, Trình

Thanh Lam tuyệt đối không dám tin tưởng người đàn ông trầm tĩnh làm

người người sợ hãi ngồi cạnh cô đây là bán thú cố chấp đòi ở lại bên

mình.



Song, anh ta lại là Diệp Diễm!



Tuy Đinh Nhấp xem thường không đầu quân cho anh ta. Nhưng cũng hay nhắc đến vài chuyện về anh ta: Hơn vạn binh lính bị vứt bỏ lại vùng đất chết gần như lâm vào tình

trạng hỗn loạn sụp đổ. Là người đàn ông này đã dứt khoát khởi nghĩa vũ

trang, dùng thủ đoạn dũng mãnh và uy danh hơn người tập trung những binh sĩ vụn vặt lại, hình thành thế lực mới ở đại lục. Cũng là

người đàn ông này đã mang theo ý chí không thể phá hủy của binh lính,

liên tục xây dựng bức tường vây cao mười mét giữa vùng đất Zombie và

vùng đất chết, cũng đuổi phần lớn Zombie ra khỏi vùng đất chết này.



Nhưng cũng là người đàn ông này, vào buổi chiều hôm nay, vào ngày quen biết đầu tiên của họ, không chịu buông tay mình ra, nói

lời những lời chân thành: “Hai mươi bảy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi muốn hiểu biết thêm về một người phụ nữ!”



Thậm chí còn khiến cô nảy sinh thiện cảm khó hiểu với một bán thú. Trình

Thanh Lam chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối rắm, mà người khởi xuớng

lại ngồi yên bất động.



--------------------



Cuối cùng xe cũng dừng lại vững vàng. Cửa xe tự động mở ra, Diệp Diễm bước ra ngoài. Trình Thanh Lam cũng dịch người qua rồi xuống xe.



“Chuẩn bị chút đồ ăn.” Diệp Diễm nói một câu với người lính, nghiêng đầu liếc

nhìn cô rồi bắt lấy bàn tay phải của cô, dắt cô vào trong sân. Vệ binh


Cô đứng trong kho hàng trống không. Những đường cong đầy đặn của phụ nữ

trưởng thành có thêm vẻ trắng nõn non nớt của thiếu nữ. Giống như một

đóa hoa tinh khiết từ từ nở rộ. Vì thế đây là lần đầu tiên anh nhìn phụ

nữ tới thất thần. Biểu tình của cô rất sinh động, sau khi thay quần áo

xong lại lộ vẻ mặt thất vọng. Cô xoay người đưa lưng về phía anh, anh

không kiềm chế được tiến lên một bước, muốn nhìn thêm.



Vì thế mà cô đã phát hiện ra, còn anh đã biến thành bán thú.



Hoàn hồn lại, anh đón nhận ánh mắt dò xét của cô, nói chậm rãi bằng giọng

trầm ấm: “Em nói xem, vì sao hôm nay tôi lại biến thân?”



Trình Thanh Lam không ngố, nhìn vào màu mắt sâu thẳm của anh, cô nhớ tới dáng vẻ ngẩn ngơ đứng ở cửa nhà kho xế chiều nay. Nhất thời nóng bừng cả

mặt. Tên bán thú háo sắc này, lại khiến người ta không hận anh ta nổi.



Trong lòng có phần hơi khó chịu, rõ ràng anh ta là người được lợi, cô lại cảm thấy là chuyện hợp tình hợp

lý. Cô chợt đứng phắt dậy, lại nói một câu: “Nếu rõ ràng rồi, vậy tôi đi đây.”



Anh lại tóm lấy tay trái cô theo thói quen: “Đừng đi.” Anh đứng lên,

nghiêng đầu nhìn cô, hơi thở của anh phả bên tai cô: “Hãy ở lại đi. Đi

tới phương bắc tìm hung thủ với tôi!”



Lý do này thật sự rất hoàn mỹ. . . . . .



“Được.” Trình Thanh Lam không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nói cứng: “Vậy anh định cảm ơn tôi thế nào?”



“Bất cứ việc gì.” Anh thấp giọng, “Tôi sẽ làm cho em bất cứ việc gì, miễn là tôi có thể làm được.”



Trình Thanh Lam mềm lòng. Ở vùng đất chết này, người đàn ông thống trị một đám tội phạm bỏ trốn

nói với mình, bằng lòng làm cho mình bất cứ việc gì. Dù là thật hay giả, lời nói như vậy luôn khiến người ta cảm động.



Cô buột miệng nói: “Vậy anh đưa tôi đi Nam Thành đi.” Vừa nói ra khỏi

miệng cô lại thấy hối hận. Lời này có khiến anh khó xử không? Đây là

việc hoàn toàn bất khả thi. . . . . .



“Được!” Anh đáp dứt hoát, “Cùng giải quyết xong chuyện ở phương Bắc, tôi sẽ đưa em đến Nam Thành.”



“Nhưng Nam Thành. . . . . .” Cô kinh ngạc nhìn anh.



“Tôi có thể làm được.” Anh chợt cúi đầu xuống, hôn chớp nhoáng lên má cô, “Chỉ cần em muốn.” Quả nhiên thấy má cô chợt đỏ lên.



“Anh đừng đụng chạm vào tôi nữa. . . . . .” Trình Thanh Lam lùi sang bên hai bước, tay vẫn bị anh tóm chặt lấy như cũ. Có chỉ cảm

thấy gò má mình tê dại. Cảm giác đó truyền từ má đến cổ rồi xuống người, rồi vọt tới trái tim run rẩy, chôn sâu vào lồng ngực mềm mại.



Diệm Diễm không trả lời cô, anh chỉ nói: “Đêm nay hãy ngủ một giấc thật

ngon. Ngày mai tôi sẽ xử lý chút chuyện. Sáng ngày kia, chúng ta sẽ xuất phát.”



“Được.” Trình Thanh Lam ngừng lại một chút rồi hỏi, “Anh định làm thế nào?”



Ánh mắt anh chợt lạnh đi: “Chúng ta đi săn bọn hung thủ kia.”