Anh Hùng Thời Loạn

Chương 15 : Quay về

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


“Reng......” Tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên chói tai. Trình Thanh Lam

lười biếng vươn tay ra sờ soạng rồi nhấn nút tắt. Cô mở mắt ra nhìn trần nhà màu lam nhạt. Sau khi ngây dại một lúc liền ngồi bật dậy, cảm thấy

vui mừng đến rớt nước mắt.....



Là mơ, chỉ là một giấc mơ! Căn bệnh nan y là giấc mơ, xuyên không đến hai trăm năm sau cũng là mơ!



Cơ khoan khoái bước xuống tàu điện ngầm. Trình Thanh Lam với bộ váy công

sở màu trắng tôn những đường cong lả lướt đi vào tòa nhà thương mại quốc tế. Trên đường đi có người quen thấy cô liền cất tiếng chào:



“Chào chị Trình!” Thực tập sinh mới tới tên Tiểu Lưu ngại ngùng cúi đầu.



“Tiểu Trình, sao hôm nay đến sớm vậy?” Trần Công bộ phận kỹ thuật cười hòa ái.



Cô cười tươi rói, chỉ cảm thấy hai mươi lăm năm qua, chưa bao giờ cô thấy

vui vẻ như lúc này! Cô đi vào căn phòng thứ hai hướng Đông Nam trên tầng mười ba. Đây là văn phòng riêng của cô, sáng sủa đẹp đẽ, tràn ngập ánh

mặt trời ấm áp. Cô chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dành cho sếp. Đúng rồi, thăng chức, cô vừa mới thăng chức làm quản lý phòng hành chính - là

trưởng phòng trẻ nhất công ty!



Một ngày làm việc bận rộn bắt đầu, có rất nhiều người tìm tới cô. Công nhân yêu cầu được nhận phúc lợi vào Tết Đoan Ngọ. Tiểu Lưu tới xin chỉ thị

về mức độ và bàn bạc chuyện cung ứng; chỉnh sửa lại một nửa sổ sách văn

phòng, cô phải chỉ đạo chủ quản văn thư tiến hành chỉnh sửa. Tháng bảy này công ty tổ chức kỷ niệm bốn mươi năm thành lập, cô phải bàn bạc với các quản lý để chuẩn bị cho tốt..........



Cô bận rộn, khẩn trương, nâng cao chất lượng, làm việc đâu vào đấy, đơn

giản hóa mọi thứ. Điều cô am hiểu nhất là phân tích chi tiết và chỉnh

đốn những việc tạp vụ lằng nhằng rắc rối bằng cách thức có hiệu suất cao trong mọi trường hợp theo quy trình kỹ thuật kiểu mẫu. Đó là lý do cô

được ngồi ở vị trí trưởng phòng hành chính này. May mà việc xuyên không

chỉ là một giấc mơ. Nếu không, đến thời đại ngay cả trật tự xã hội cũng

bị phá hủy kia thì cô không còn chút tác dụng nào nữa! Ngoài việc dựa

vào những trang bị vũ khí trên người, cô đúng là một kẻ bỏ đi.



Tan tầm, cô mãn nguyện rời khỏi tòa cao ốc. Đúng vậy, đây mới là cuộc sống

của cô, có quy luật, yên ổn. Cô có thể lên kế hoạch theo từng bước, sắp

xếp và đẩy nhanh tiến độ mọi chuyện. Buổi tối sẽ đi hẹn hò với một thanh niên tài năng anh tuấn nào đó, nhưng cô không thể nhớ nổi tên anh ta!



Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của mọi người xung quanh! Cô

hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy tòa cao ốc cô vừa làm việc đang bốc cháy bừng bừng, cả tòa cao ốc lặng lẽ đổ rầm xuống đầu cô!



Cô tuyệt vọng lấy tay che mặt, thậm chí cô còn không né tránh nổi. Nhưng

trong màn khói dày đặc kia chợt xuất hiện hai bóng ngưới cao lớn anh

tuấn. Bọn họ đi đến gần cô, vác súng trên vai, dáng vẻ càng lúc càng rõ
Bởi vì Diệp Diệp dốc hết sức lực, nên giờ đây ở Nam Thành, vùng đất chết mới có thể đảm bảo an ninh, trật tự.



Đây là người đàn ông chân chính, là bậc anh hùng thời loạn. Anh là người

người đầu tiên dốc sức vì mục tiêu phát triển vùng đất chết mà cô biết.



“Tôi sẽ trở về nói với Đinh Nhất, để anh ấy gia nhập với anh!” Trình Thanh Lam khẽ cắn bánh mì mềm rồi nói.



Diệp Diễm làm như không để ý, cũng không đáp lại, chỉ nhìn cô: “Ngày mai

chúng ta sẽ đi tới biên giới phía Bắc. Em nghỉ ngơi trước đi, đợi lát

nữa tôi sẽ tới xem lại trang bị của em.”



Trình Thanh Lam gật đầu nhìn anh rời đi. Người đàn ông này lần nào cũng nói

đã ăn cùng với cấp dưới. Không phải anh ta có chuyện gì với cô

chứ......... đến cả một bữa cơm cũng không chịu ăn với cô. Trình Thanh

Lam tiêu diệt sạch sẽ chiếc bánh mỳ, thật sự là rất ngon. Dù ở chỗ Đinh

Nhất cũng không ăn được món ngon như vậy.........



Nghĩ tới đây, cô phát hiện ra điểm khả nghi. Cô biết Diệp Diễm là người có

thế lực nhất ở vùng đất chết. Nhưng hôm nay, khi đi cùng anh tới mỏ

quặng, cô thấy mọi người đều chỉ ăn bánh quy nén mà thôi. Trông anh cũng không giống người thường xuyên ăn bánh mì với sữa ngon như vậy.



Trình Thanh Lam bước ra cửa phòng, quẹo qua khúc quanh liền thấy ở phía cuối

hành lang, Diệp Diễm và Trần Giai Tân, mỗi người đều đang cầm một miếng

bánh quy nhỏ, tay kia cầm cốc nước đứng ở hành lang.



Trình Thanh Lam ngẩn ngơ. Quả nhiên..........



Khi nói chuyện với Trần Giai Tân, gương mặt của Diệp Diễm vẫn không có chút biểu cảm nào, giống hệt trạng thái làm việc suốt một ngày hôm nay. Anh

không hề nở nụ cười, tình cảm không hề dao động. Chỉ ngắn gọn, mạnh mẽ

truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới. Toàn thân anh tỏa ra sự trầm tĩnh, khí

phách uy nghiêm khiến người khác kinh sợ. So với anh trước mắt cô, đúng

là hai người khác biệt.



Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng lặng lẽ kiên nghị của anh, còn cả miếng bánh

quy nhỏ lòng lòng bàn tay to lớn kia, cô cúi đầu nhìn vụn bánh mỳ còn

lại trên đầu ngón tay mình, Trình Thanh Lam cảm thấy không còn hương vị

gì. Bán thú thối tha, có nhất thiết phải khiến cô cảm thấy áy náy

và......... đau lòng như vậy không?