Anh Hùng Thời Loạn

Chương 16 : Tình yêu của chiến sĩ

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Màn sương đêm giăng kín, ánh trăng soi ảm đạm, căn nhà lớn tĩnh lặng, Diệp

Diễm bước vào phòng của Trình Thanh Lam. Phát hiện cô đang chống cằm thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe được tiếng Diệp Diễm bước vào, cô quay

đầu, gương mặt thoáng vẻ mơ màng, sau đó lại được nụ cười thay thế.



Diệp Diễm đứng cách cô không đến hai mươi centimet, quen thuộc tìm lấy tay trái của cô, nắm trong tay.



“Ôi, không được nắm tay nha!” Trình Thanh Lam đùa: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”



“Nam nữ... thụ thụ bất thân?” Diệp Diễm lặp lại câu ngạn ngữ xa lạ này, cũng từ chối cho ý kiến chỉ cúi đầu nhìn cô: “Chúng ta ra ngoài xem thử

trang bị của em.”



Diệp Diễm dắt tay cô, một lần nữa đi đến gara ở quảng trường, nơi mà họ đã

gặp nhau lần đầu tiên. Buổi tối ở nơi đây không một bóng người, chỉ có

làn gió lành lạnh từ từ thổi qua, trên đất phản chiếu hai chiếc bóng một lớn một nhỏ.



Trình Thanh Lam nghe lời mở trang bị ra. Diệp Diễm bắt đầu xem xét từ đầu cô.



“Mũ hồng ngoại thông minh chống đầu đạn hạt nhân...” Tay anh mơn trớn thứ

trong suốt đang bao bọc trước trán cô: “Quả thật là đồ tốt. Dùng thế

nào?”



Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ: “Ừm, nó có thể dùng để xác định mục tiêu.” Thấy

anh vẫn chưa rõ lắm, cô nói tiếp: “Nó có thể tự động xác định mục tiêu,

sau đó báo thông số căn bản của mục tiêu đó. Nếu lúc đó tôi nổ súng

không chính xác, viên đạn vẫn có thể tự đuổi tới mục tiêu.”



Diệp Diễm gật đầu: “Sao nữa?”



“Sao nữa hả?” Trình Thanh Lam không rõ lắm.



“....Thảo nào Trần Giai Tân có thể dễ dàng khống chế em. Em có trang bị tốt và

điều kiện thân thể cũng hơn người. Vậy mà sức chiến đấu lại không được

khai phá.” Diệp Diễm cau mày nói.



“Cũng không phải!” Trình Thanh Lam phản bác: “Đinh Nhất đã dạy tôi nhắm bắn

mục tiêu, tôi cũng bắn rất chuẩn. Hơn nữa bản thân tôi cũng không ngừng

luyện tập và sử dụng bộ trang bị này!”



Diệp Diễm từ chối cho ý kiến, ngón tay lướt qua mũ bảo hiểm trên trán cô:

“Mũ bảo hiểm có hệ thống truy đuổi độc lập. Em nhìn đi, dưới tay phải

của em có một cái nút. Nếu em xác định mục tiêu xong, ấn xuống cái nút

thứ nhất, như vậy mục tiêu sẽ bị em truy đuổi, dù cách em rất xa, em vẫn có thể tìm được nó.”



“Nút ở đâu?” Tay trái của Trình Thanh Lam lần mò dưới tay phải, quả nhiên

chạm được một nút lồi ra. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Diễm - Sao


Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Thanh Lam dậy thật sớm. Quả nhiên nhìn thấy

Diệp Diễm đang ở trước viện, tập lực cánh tay bằng cách khiêng một tảng

đá to. Trình Thanh Lam cười cười, nằm sấp xuống tập hít đất. Lực cánh

tay của cô quả thật mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. Trước là vì đã

gặp được Đinh Nhất, sau này lại gặp Diệp Diễm - một người có sức chiến

đấu rất mạnh, nên cũng không phát hiện. Nay làm một hơi được năm mươi

cái hít đất mới vui mừng đứng lên.



Lại phát hiện Diệp Diễm sớm đã đứng cạnh khoanh tay nhìn cô. Cô nhìn lồng

ngực rộng lớn và cánh tay tráng kiện của anh, thắt lưng lại dẻo dai mạnh mẽ, Trình Thanh Lam ngượng ngùng dời ánh mắt: “Sao nào, tôi rất lợi hại đúng không?”



Diệp Diễm nhịn không được lắc đầu, trực tiếp đả kích lòng tự trọng yếu ớt

của cô. Cô khẽ cắn môi, hướng về phía khối đá lớn Diệp Diễm đang đặt

trên đất. Cô nghiêng đầu phát hiện đôi mắt thật sâu của Diệp Diễm đang

nhìn cô. Cô vươn hai tay, nỗ lực ôm lấy nó....



Tảng đá lớn vừa gian nan nhúc nhích được chút ít: “A…!” Cô hô to một tiếng.

Thế mà khối đá lớn đã được nâng lên từ mặt đất, điều này khiến Diệp Diễm nhíu mày. Tuy nhiên, dù tố chất cơ thể cô rất mạnh, nhưng do phương

thức nóng vội hỏng việc. Nên khiến Trình Thanh Lam cảm thấy thắt lưng và bụng vô cùng đau đớn. Khối đá lớn mới cách mặt đất chưa tới một mét,

thân mình Trình Thanh Lam đã bị xiêu vẹo. Cô hét lớn buông tảng đá ra.

Trơ mắt nhìn khối đá sắp rơi xuống chân……



Dĩ nhiên là không đè trúng vì Diệp Diễm đã kéo cô vào lòng ngay lập tức.

Anh nhấc chân dài đạp văng tảng đá lớn mới rơi xuống, hơi thở phả bên

tai cô: “Không sao...!”



Vệ binh nơi hành lang gần bên sân nghe động tĩnh lập tức nhô đầu ra, thấy

Diệp lão đại đang ôm người phụ nữ trong lòng, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Ánh mắt lạnh lùng đồng thời liếc qua khiến người vệ binh lập tức đứng

nghiêm không lên tiếng, rút lui trong yên lặng.



Diệp Diễm buông cô ra: “Đi ăn cơm đi!” Anh đi được hai bước, lại thấy cô vẫn còn đứng ngây tại chỗ, mặt đỏ tai hồng. Diệp Diễm yên lặng một chút rồi nói: “Yên tâm, trước khi có được câu trả lời thuyết phục của em, tôi sẽ không gặp em!”



Nhìn từng bước kiên định của anh khi xoay người bỏ đi, Trình Thanh Lam không biết nói gì cho phải. Cô không có ý kia, cô chỉ.... hưởng thụ cảm giác

được anh bảo vệ theo bản năng, nhất thời chưa kịp phản ứng.



Được rồi, Trình Thanh Lam âm thầm suy tính. Cô dùng tay vỗ vỗ gò má mình.

Trải qua sự suy xét tối qua, cô đã nghĩ ra cách giải quyết. Đó là: Thuận theo tự nhiên. Vẫn còn vấn đề về hung thủ phương Bắc phải xử lí, còn

không biết sẽ có bao nhiêu gian nan hiểm trở. Trước hết cô chẳng cần suy tính gì cả, thừa dịp này nghiêm túc tìm hiểu anh, đồng thời cố gắng

tăng sức chiến đấu của mình.



Thật sự cần chọn một ngày nói chuyện!