Anh Hùng Thời Loạn

Chương 17 : Tàn sát

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Bầu trời vẫn mang màu xám chì, tầng mây mỏng bao quanh mặt trời, tạo thành

một vầng sáng màu đỏ nhạt. Một chiếc chiến xa chạy bằng điện màu xám

trắng đang lặng lẽ di chuyển dọc theo quãng đường đổ nát hoang vu. Vì

địa thế gập ghềnh lại thêm những đống gạch đá nằm rải rác chắn lối đi,

nên dù chiếc chiến xa đã vận hành với tốc độ cao nhất, nhưng cũng phải

mất bốn giờ mới đi hết quãng đường dài một trăm năm mươi kilomet.



Bởi vì buổi sáng thức dậy quá sớm, lại còn bị thương gân cốt cộng thêm việc Diệp Diễm yên lặng chuyên tâm lái xe suốt quãng đường khiến Trình Thanh Lam quá nhàm chán, nên không cẩn thận ngủ gà gật. Đến khi cô đột nhiên

mở mắt tỉnh dậy, Diệp Diễm mới cho cô biết đã sắp đến sở chỉ huy của

quân đội phương Bắc.



“Chắc còn khoảng mười phút nữa là đến nơi.” Diệp Diễm nói. Mặt đường dần

thoáng hơn, cứ cách năm trăm mét lại có một binh lính đứng gác. Bọn họ

đều rối rít nghiêm chỉnh giơ tay chào khi nhìn thấy xe chuyên dụng của

người thống trị cao nhất trong quân đội.



“Đúng rồi, Diêp Diễm!” Trình Thanh Lam nói: “Lúc trước tôi làm quản lý hành

chính, chắc anh cũng biết, đó chính là quản lý mấy việc vặt vãnh. Không

phải quân đội của anh thiếu người quản lý hậu cần sao? Anh có thể cân

nhắc tôi không?”



Thấy gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Diệp Diễm hơi liếc nhìn cô, Trình

Thanh Lam tiếp tục nói: “Anh đừng khinh thường tôi, trước kia tôi rất

lợi hại đó! Hôm qua đi xem nông trường mỏ quặng với anh, tôi cảm thấy

việc sản xuất phân công tổ chức chưa được tốt, cũng không đáp ứng được

nhu cầu của quân đội. Hơn nữa, hai cái xưởng nhỏ kia của anh hiện đang

có sản lượng dồi dào. Nếu để tôi đảm nhận, tôi cảm thấy có thể khiến cho các sản phẩm càng thêm phong phú...”



“Được rồi!” Diệp Diễm cắt ngang lời cô: “Tôi cũng không hoài nghi lời em

nói.” Anh nhìn thẳng vào mặt cô: “Nhưng mà, sao em không nghĩ nên làm

sao để thỏa mãn nhu cầu của tôi mà lại lo lắng cho nhu cầu binh lính của tôi?”



“Đang nghĩ, đang nghĩ.....!” Trình Thanh Lam bỗng nhiên cảm thấy khi anh không cười thật đúng là đáng sợ.



Nói là sở chỉ huy phòng vệ của phương Bắc, nhưng cũng chỉ là một ngôi nhà

nhỏ hai tầng. Bởi vì từng chịu sự tấn công của Zombie nên sở chỉ huy

từng đứng vững như thành đồng nay chỉ còn là một cái vỏ bọc. Mấy sĩ quan của sở chỉ huy nhìn thấy Diệp Diễm đều vô cùng vui mừng. Còn thấy Diệp

Diễm dẫn theo một người phụ nữ nên mọi người lại ngượng ngùng không dám

nói chuyện.



Xế chiều Diệp Diễm và đội trưởng sở chỉ huy lái xe tuần tra tường phòng hộ và đội quân thủ vệ vùng lân cận. Chiến xa điện chậm rãi chạy dọc theo

bức tường cao mười mét được đúc bằng kim loại. Diệp Diễm và đội trưởng

ngồi ở hàng ghế trước, anh cẩn thận hỏi về tình hình phân bố binh lực và khá tán thưởng.



Đến nơi đóng quân quan trọng, ba người xuống xe. Tiểu đội trưởng phụ trách

nơi đó nhanh chóng chạy ra. Cậu ta là một thanh niên mắt sáng mày rậm

vừa hai mươi tuổi.



“An Trì, lâu lắm không gặp!” Diệp Diễm bước đến vui mừng bắt tay cậu thanh

niên. Người thanh niên giậm chân đứng nghiêm nói: “Xin chào sếp! Hoan

nghênh sếp đến kiểm tra!”



Diệp Diễm gật đầu rồi đi theo An Trì về phía trước. Anh đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nói: “Đi theo tôi!”. Trình Thanh Lam vẫn đang đứng
Trình Thanh Lam cắn môi: “Vì sao các anh muốn giết Đinh Nhất?”



Hắn ta khinh bỉ: “Sao hả, cô đau lòng rồi à? Hắn ta không chịu giao binh

lực của hắn cho tôi. Tôi chỉ có thể giết hắn. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ

không giết cô. Cho dù là động vật cũng sẽ không giết đồng loại. Cô được

an toàn!”



Lời người đàn ông còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng dáng nhào về phía hắn từ

sau lưng bằng tốc độ như tia chớp! Phản ứng của người đàn ông cũng coi

như nhanh chóng, bỗng nhiên hắn xoay người, nghênh mặt với cái bóng kia. Chỉ nghe vài tiếng “Rắc rắc rắc" vang lên, hai người nhanh như tia chớp, vài lần nâng súng nhắm vào ngực đối phương lại đều bị đối phương tránh thoát khó hiểu.



Những người khác nhìn đến hoa mắt. Bởi vì khoảng cách quá gần nên không dám

nổ súng giúp đỡ. Một người đàn ông chợt nhớ ra, cầm súng lên định tìm

Trình Thanh Lam lại phát hiện không thấy cô đâu.



Mà nơi ngã tư đường tối đen, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, vang vọng khắp bốn phương tám hướng của tòa nhà.



Rốt cục, chỉ nghe một tiếng súng vang lên, hai người đang đánh nhau đột

nhiên tách ra, đều tự lùi ra ngoài hơn mười mét. Trình Thanh Lam ẩn thân trong bóng tối đột nhiên lao ra túm lấy vai phải của Diệp Diễm, nhanh

chóng rút lui. Phía sau bức tường đang sập ầm ầm có một ngọn đèn chói

mắt chợt sáng lên. Chiến xa chậm rãi chạy đến, những người lính cũng

đang cầm súng chạy theo.



Vai phải Diệp Diễm bị con dao nhọn của đối phương đâm một nhát sâu đến tận

xương, máu chảy đầm đìa. Trình Thanh Lam lấy từ trong túi quần ra một

viên thuốc giải độc nhét vào miệng anh. Anh nhíu mày nuốt vào rồi lập

tức bỏ tay Trình Thanh Lam ra, giương súng nhắm về phía đại sảnh.



Còn trong đại sảnh, người đàn ông cầm đầu vốn đã trúng một nhát của Diệp

Diễm, chậm rãi bò lên từ dưới đất. Đùi phải lộ rõ một vệt máu loang lổ.

Bốn người đàn ông khác đứng sau lưng hắn đều nâng súng lên, nhắm vào

vòng vây bốn phía.



“Két!” “Két!” “Két!” Đại sảnh bị đèn quân dụng cực mạnh chiếu sáng như ban

ngày. Binh lính yên lặng cầm súng hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh chiến xa. Chỉ cần một động tác của Diệp Diễm, họ có thể bắn tan xác năm người đàn ông trong đại sảnh này.



Cục diện hết sức căng thẳng. Căn phòng bao trùm bởi sự im lặng chết chóc.

Trình Thanh Lam được Diệp Diễm bảo vệ sau lưng, hồi hộp đến mức không

nói nên lời. Chỉ nhìn thấy vết thương sâu hoắm nơi tấm lưng dày rộng và

vai của Diệp Diễm, trong lòng cô dâng lên sự cảm động và niềm chua xót

khó tả. Cô không thể làm gì, chỉ có thể chậm rãi bước sang bên, dựa vào

chiến xa. Nòng súng trên tay trái nhắm thẳng vào tên cầm đầu.



Tên cầm đầu đang bị thương kia bỗng nở nụ cười: “Diệp Diễm, không ngờ anh

lại có thể đánh ngang tay với tôi! Không hổ là người thống trị của vùng

đất chết. Thế nhưng, anh cho rằng chỉ với mấy chục binh sĩ, có thể bắt

được bọn tôi sao?”



Hắn nâng tay trái lên bằng tốc độ kinh người, nhắm trúng đầu Diệp Diễm từ

khoảng cách xa mấy mét: “Anh đúng là không biết thương tiếc tính mạng

của binh lính!”