Anh Hùng Thời Loạn

Chương 18 : Nộ sát

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Hắn nâng tay trái lên bằng tốc độ kinh người, nhắm trúng đầu Diệp Diễm từ

khoảng cách xa mấy mét: “Anh đúng là không biết thương tiếc tính mạng

của binh lính!”



Chiếc mũ bảo hiểm của hắn giống Trình Thanh Lam, đều có tính năng tự động xác định mục tiêu. Nói cách khác, chỉ cần hắn nổ súng, đầu Diệp Diễm nhất

định sẽ nở hoa. Nhưng hắn không nổ súng, bởi vì Trình Thanh Lam đã nhắm

vào đầu hắn từ một khắc trước. Hệ thống báo nguy trên mũ đã nhắc nhở

hắn.



Cục diện căng thẳng. Hắn và Diệp Diễm đều biết rõ trong lòng.



“Thả chúng tôi đi!” Hắn cất cao giọng. Diệp Diễm lắc đầu: “Không thể nào!”



“Anh không sợ chết sao?” Hắn uy hiếp, lại quơ chiếc súng trong tay.



Diệp Diễm nói lạnh lùng: “Nhắm vào tôi có năm khẩu súng. Nhưng nhắm vào các người hình như có hơn ba mươi khẩu thì phải. Đầu hàng đi!”



Dưới ánh đèn pha cường độ cao chiếu rọi, sắc mặt người đàn ông có vẻ cực kỳ

nhợt nhạt. Hắn nghiêm mặt gào thét: “Diệp Diễm, chúng ta đấu tay đôi với nhau! Nếu tôi thắng, anh thả chúng tôi đi! Hơn nữa không được đuổi giết chúng tôi nữa!”



Diệp Diễm yên lặng một lúc, vậy mà lại gật đầu. Trình Thanh Lam lo lắng nhìn bóng lưng chảy máu của anh, anh lại không hề nhúc nhích.



Người đàn ông nói: “Tôi đếm một, hai, ba. Ngoại trừ tôi và Trình Thanh Lam,

mọi người bỏ súng xuống!” Diệp Diễm nói ngay lập tức: “Làm theo lời anh

ta nói!”



Thủ hạ sau lưng hắn chợt do dự: “Lão đại, thật sự phải đấu tay đôi sao?”.

Hắn quay lại trừng mắt nhìn thủ hạ, bốn người kia lập tức im bặt.



“Tôi tin tưởng danh dự của người thống trị vùng đất chết!” Hắn nhìn Diệp Diễm: “Một, hai, ba!”



Những binh sĩ vây quanh “Soạt soạt" hai tiếng, những khẩu súng vốn dĩ đang

giương cao đều được thu hồi trong nháy mắt, họng súng hướng xuống theo

góc vuông. Bốn thủ hạ đằng sau người đàn ông cũng buông cánh tay trái

xuống. Hai bên không có ai không tuân theo quy định.



Người đàn ông gật đầu hài lòng: “Diệp Diễm, quả nhiên anh nói lời giữ lời!”

Diệp Diễm căm hận: “Tôi muốn tận tay giết anh, mới có thể báo thù cho

người của tôi! Nhưng người của anh, ít ra cũng phải thu hồi lại trang

bị!”



Người đàn ông nhìn quanh một lượt: “Vậy người của anh cũng phải ném súng xuống!”



“Không vấn đề!” Diệp Diễm đếm, “Một, hai, ba!” Vừa dứt lời, những binh sĩ vây

quanh đại sảnh đều ngồi xổm xuống. Súng máy trên tay đều đặt xuống đất

phát ra tiếng động giòn giã. Người đàn ông đứng giữa vòng vây cong khóe

miệng, ngón tay của những người đứng sau hắn đưa về phía rốn, nhưng thực tế lại chưa nhấn xuống.



“Ngắm bắn!” Hắn hưng phấn thét lên.



Nhưng khi hắn còn chưa thét lên chữ đầu tiên, hàng loạt tiếng súng dày đặc
Trình Thanh Lam không quay đầu lại, nói chậm rãi: “Nhưng tôi thích!”. Nói xong, cô lao vội vào phòng mình.



————————————————



Trình Thanh Lam ngồi trên giường, đầu óc hỗn loạn.



Cô rất lo cho Diệp Diễm. Cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng giống anh lao

ra khỏi tòa nhà sụp đổ. Đó là anh sao? Sau khi tòa nhà sụp đổ, anh có

gặp nguy hiểm gì không?



Và cả Đinh Nhất, Đinh Nhất cố chấp dẫn cô đi. Trên người cô có dây chuyền

anh tặng, đương nhiên anh có thể tìm thấy cô dễ dàng. Nhưng rõ ràng Đinh Nhất có ý thù địch với Diệp Diễm!



Mấy ngày trước, cô lén lút trốn khỏi Đinh Nhất. Một là để giảm bớt nguy cơ

từ Đinh Nhất, hai là có phần muốn chạy trốn khỏi sự mờ ám hỗn loạn không thể cắt đứt cùng với Đinh Nhất. Đinh Nhất có yêu cô không? Cô không

biết, có lẽ là có hứng thú, có lẽ coi cô là vật sở hữu để bảo vệ?



Thật ra phụ nữ đều không ngốc. Ánh mắt của người đàn ông yêu mình thật sự sẽ khác với ánh mắt của những người đàn ông vẫn còn chứa tạp niệm. Bất cứ

người phụ nữ nào cũng nhận thấy rõ ràng. Chẳng qua có người bằng lòng

giả ngu, có người lại khước từ rời khỏi. Trình Thanh Lam thuộc loại sau. Cho nên một thời gian trước, cho dù Đinh Nhất dịu dàng phong độ tới

đâu. Cho dù hai người trai đơn gái chiếc bất kể là tình cảm hay tiếp xúc với nhau càng ngày càng thân mật. Cho dù trong màn đêm lạnh lẽo trống

trải bất lực tại vùng đất chết, Đinh Nhất ôm hôn khiến cô muốn trầm

luân, cô vẫn cắn chặt khớp hàm, vừa rơi vào tay giặc vừa kháng cự.



Cho đến khi Hồng lão đại và Trần Giai Tân lần lượt đột kích, anh lại đồng ý hi sinh bản thân vì cô, cô bắt đầu cảm thấy nụ cười phóng khoáng và nụ

hôn nóng bỏng của anh có hương vị khác. Cô liền cảm thấy không được, cô

phải rời khỏi.



Mà Diệp Diễm lại dường như không phải như vậy. Từ lúc bắt đầu đã không như vậy. Nhưng không giống ở đâu thì lại không nói được. Chỉ nghĩ đến ngày

đó, màn gặp gỡ cực kỳ lãng mạn, ngớ ngẩn vô cùng. Anh nhìn thấy thân thể cô, một người lạnh lùng nghiêm túc như anh lại ngẩn ngơ tới mức biến

thân thành thú. Nghĩ đến anh mấy ngày nay, từng cái nhìn chăm chú, từng

cái quay mặt lạnh lùng, đều khiến nước mắt cô chực rơi xuống.



Rốt cuộc, là sự che chở dịu dàng, không kìm lòng nổi mà nương tựa vào nhau

là tình yêu, hay là cảm giác chua xót muốn rơi lệ kia là tình yêu?



Ngoài cửa ánh sáng chớp lóe, cánh cửa tự động khóa trái bên trong bỗng mở ra

từ từ. Trình Thanh Lam dần dần ngẩng đầu lên, nhìn căn phòng trống trải

bên kia, dáng vẻ cao lớn quen thuộc đó đứng dưới bóng mặt trời.



“Anh đừng vào, để cho tôi yên lặng một chút!” Trình Thanh Lam nói.



Thân hình cao lớn mà âm u của người nọ để lộ nửa người, lộ ra lồng ngực đầy

cơ bắp rắn chắc màu mạch. Thân hình nam tính của anh vẫn luôn hoàn mỹ

làm cho người ta đỏ mặt tim đập loạn. Nhưng anh vẫn yên lặng, vì vậy bởi vì yên lặng, gương mặt vô cùng thân thiết hào sảng khi xưa thêm vẻ âm u lạnh lùng. Lúc này, ở nơi đây, anh trong mắt Trình Thanh Lam, trở nên

xa lạ và không thể đoán được.



Người đó dường như không nghe thấy câu nói của Trình Thanh Lam, chậm rãi đi

vào phòng. Cánh cửa đằng sau anh từ từ đóng lại, cách biệt với bên

ngoài.