Anh Hùng Thời Loạn

Chương 20 : Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trình Thanh Lam hé miệng định nói, nhưng anh lại nhanh chóng vươn ngón tay

thon dài ra che môi cô lại. Anh hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm như

đêm đen trào dâng sự cương quyết nóng bỏng: “Nếu em gật đầu, từ nay sẽ

đi theo tôi. Nếu em lắc đầu, từ nay Diệp Diễm sẽ biến mất trước mắt em.”



Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.



Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô lộ vẻ khổ sở, răng cắn chặt vào môi

dưới như sắp bật máu. Điều này làm trái tim anh chùng xuống. Đồng ý thì

gật đầu, không thích thì từ chối. Anh vốn nghĩ đây là một đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yên lặng của cô, anh bỗng nhiên

thấy hơi hối hận. Nếu như cô lắc đầu...... Anh nắm chặt hai tay lại.



Nhưng sự hối hận chỉ thoáng qua. Đúng vậy, anh không thể chờ đợi, anh vừa

nhìn đã thích người phụ nữ này, vì sao phải chờ đợi? Khắp vùng đất chết

đều tràn ngập nguy hiểm, chỉ khi ở bên anh mới an toàn.



Cơ thể của cô xinh đẹp ấn tượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại có

phần ngờ nghệch dễ thương. Lúc bị Trần Giai Tân bắt được, lúc đối kháng

với kẻ địch ở phố Lan Sĩ, cô dũng cảm bất ngờ, nhưng rõ ràng lúc được

anh ôm vào lòng thì cô lại người phụ nữ nhu nhược yếu đuối.......



Diệp Diễm hít sâu một hơi, muốn đưa cô vào thế giới của mình. Anh muốn cô, cơ thể, và tất cả những gì thuộc về cô.



Nhưng lúc này cô lại không nói gì. Căn phòng vẫn yên tĩnh tới phiền muộn. Rõ

ràng mới chỉ có mười mấy giây trôi qua mà lâu như một thế kỷ. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt trong như nước dường như đang khẽ run lên. Đột nhiên, đôi mắt ảm đảm của cô dâng lên vẻ kiên quyết.



Diệp Diễm nhìn vào mắt cô, cảm thấy dường như có thứ gì nặng nề phủ lên lưng anh từng chút một, bóp nghẹt lấy hơi thở của anh. Anh thẫn thờ nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, sự lạnh lẽo đau đớn trong lòng cũng chậm rãi

trào dâng.....



Cô gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra.



Diệp Diễm ngừng thở hai giây.



Đúng vậy, cô gật đầu, dù rất nhẹ, dù sự đau khổ, dằn vặt trong mắt cô không hề giảm bớt. Nhưng dù có như vậy, cô đã gật đầu.



“Cô bé này!” Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, anh không nhịn được bế

bổng cô lên, cười vang. Đây là lần đầu tiên Trình Thanh Lam thấy anh

cười tươi như vậy.



“Thả em xuống!” Trình Thanh Lam hô lên, cô điên rồi, cô lại gật đầu đồng ý đi với người đàn ông mới quen có mấy ngày! Cô thậm chí còn chưa hiểu rõ tính cách,

suy nghĩ của anh, tương lai hai người ra sao cô cũng không nắm chắc

được! Nhưng cô lại muốn gật đầu.



Bởi vì cô chỉ biết một chuyện, nếu như không gật đầu, cô nhất định sẽ hối

hận. Như vậy, cả cuộc đời này cô sẽ nhớ mãi không quên, từng có một

người đàn ông tốt như vậy, quen biết chưa được bốn ngày đã ép cô làm

người phụ nữ của anh.



Diệp Diễm trầm giọng cười, nhưng không để cô xuống đất. Anh dễ dàng nhấc

bổng cô lên đưa sát về phía mình. Trình Thanh Lam vội đưa tay che khuất

mặt anh: “Đợi chút! Em có điều kiện!” Diệp Diễm im lặng, sau đó nói dứt

khoát: “Anh sẽ đáp ứng. Bỏ tay ra.” Trình Thanh Lam giãy dụa, anh đã
Đinh Nhất hít sâu một hơi: “Phải cho tôi binh lực.”



“Tôi cho anh một trung đội năm trăm người.” Diệp Diễm nói dứt khoát. “Nhưng đội quân động vật của anh phải phân bổ vào các trung đội.”



Đinh Nhất im lặng một lát, gật đầu.



Trình Thanh Lam thấy vậy trợn mắt há miệng, chỉ mấy câu như vậy mà hai người

đàn ông đã nhất trí với nhau. Trình Thanh Lam trộm nghĩ, sức quyến rũ

nhỏ bé này của cô đúng là chẳng sánh nổi với chuyện của đàn ông.



Diệp Diễm cũng gật đầu, đứng dậy ấn một cái nút trên tường. Cửa phòng từ từ mở ra, một bóng dáng gầy yếu thon thả đi tới. Là cô gái lần trước Diệp Diễm mua từ Nam Thành! Cô mặc chiếc áo dài làm bằng tơ tằm màu trắng, đường cong thiếu nữ như ẩn như hiện.



Diệp Diễm nói: “Đây là phụ nữ tới từ Nam Thành.” Anh hơi dừng lại. “Phúc lợi quân đội.”



Đinh Nhất khẽ gật đầu, anh ngồi bất động, ngước mắt nhìn cô gái kia. Cô vừa

nhìn thấy vẻ bề ngoài của anh thì giật mình hoảng hốt. Cô biết điều khéo léo đi tới trước mặt anh, nụ cười còn mang vẻ e lệ, xấu hổ. Đinh Nhất

khẽ cười đưa tay vào thăm dò bên trong chiếc áo tơ tằm của cô. Chiếc áo

đung đưa, gương mặt cô gái ửng hồng, nhưng lại chủ động hôn lên trán

Đinh Nhất.



Đinh Nhất ôm lấy hông cô, cô gái thuận thế dang hai chân ra ngồi lên đùi

anh. Hai tay anh kéo chiếc áo tơ tằm lên, gục đầu vào thăm dò bên trong.



Trong phòng yên tĩnh lại. Cô gái run rẩy, hai tay nắm chặt mái tóc đen lộ ra

ngoài của Đinh Nhất, răng cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt đỏ ửng.



Trình Thanh Lam nhìn ba người trong căn phòng đối diện tự nhiên như vậy, trợn mắt há miệng..... Được rồi, nhìn thấy một mặt khác của Đinh Nhất, dù

sáng nay người đàn ông này còn thề son sắt nói lời yêu cô, nhưng cô sẽ

không ghen. Chẳng qua cô thoáng cảm thấy mất mát........



Cô gái hơi giãy dụa. Dĩ nhiên Diệp Diễm cũng không ở lại bên trong làm khán giả, anh đi về phía cửa phòng.



“Nếu có một ngày.” Giọng nói của Đinh Nhất chợt vang lên, Diệp Diễm dừng

bước, Trình Thanh Lam không hiểu ra sao. Tiếng nói không rõ ràng của

Đinh Nhất vang lên từ dưới lớp áo tơ tằm của cô gái, “Nếu cô ấy tự

nguyện đi theo tôi, tôi nhất định không nhường cho anh.”



Cơ thể Trình Thanh Lam cừng đờ. Tại sao Đinh Nhất vừa có thể làm chuyện kia, vừa nhất định phải có được mình? Anh........... Rốt cuộc anh là người đàn ông thế nào?



Diệp Diễm không quay người lại, anh nói bằng giọng chân thành nhất: “Anh sẽ nhận được thiếp mời hôn lễ của chúng tôi.”



Trình Thanh Lam ngây người, động tác trong chiếc áo tơ tằm của cô gái kia khựng lại.



“Hahaha. Còn muốn kết hôn?” Đinh Nhất thăm dò xong rời ra ngoài, trên mặt còn mang theo nụ cười trào phúng khó tin. “Ở đại lục nát bét này, sinh tồn đã là vấn đề. Còn nghĩ tới những chuyện vô vị như kết hôn? Diệp Diễm, tôi phục anh!”



Diệp Diễm không trả lời, chỉ bỏ lại một câu: “Ngày mai bắt đầu gia nhập huấn luyện!” Anh đi ra ngoài, cánh cửa tự động đóng lại.



Trình Thanh Lam nhìn qua bức tường trong suốt tối đen, ngoài tiếng rên rỉ

ngày càng lớn của cô gái kia thì không còn nghe thấy gì. Cửa phòng bên

này từ từ mở ra, Diệp Diễm đi tới.