Anh Hùng Thời Loạn

Chương 21 : Mũi nhọn

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Ngày hôm sau khi Trình Thanh Lam tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Ra khỏi phòng với tinh thần sảng khoái, cô được binh lính cho biết Diệp Diễm đang ở phòng sách.



Phòng sách là nơi mà thường ngày Diệp Diễm dùng để xử lý quân vụ. Trình Thanh Lam đi vào gian phòng sách rộng rãi, Diệp Diễm đang đứng trước một màn

hình lớn, bóng dáng cao ngất trầm tư. Trên màn hình là bản đồ ba chiều

chi tiết, dễ dàng phân biệt được đâu là địa hình của vùng đất Zombie,

đâu là địa hình của vùng đất chết.



Bởi vì nhiều vệ tinh của Trái Đất đã bị hủy, vùng đất chết cũng không đủ khả năng xây dựng lại mạng lưới

thông tin. Nên hiện tại, mọi hình ảnh trên bản đồ đều đang ở trạng thái

đứng yên.



“Đang nghĩ gì vậy?” Trình Thanh Lam dựa vào cửa, hỏi.



Diệp Diễm xoay người, ánh mắt thâm trầm: “Nghĩ xem bọn họ đang núp ở đâu.”

Bọn họ chính là chỉ nhóm đàn ông dũng mãnh đã trốn thoát ở phố Lan Sĩ.



Trình Thanh Lam cắn răng: “Em sẽ trở nên mạnh hơn, lần sau gặp được nhất định không tha cho bọn họ.”

Giết nhiều binh lính trước mặt cô như vậy, đây là lần đầu tiên Trình

Thanh Lam thấy kẻ coi mạng người như cỏ rác như thế.



Diệp Diễm nhìn cô: “Được.”



Rõ ràng anh chỉ nói một chữ đơn giản, thế nhưng đôi mắt sáng quắc trên gương mặt anh tuấn của anh lại khiến lòng cô run lên. Không được tự nhiên lắm...



Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian mà. Trình Thanh Lam à, ba năm kháng chiến không kết hôn của mày quả thật là quãng đường xa xăm vô bờ bến.



Binh lực của Diệp Diễm ở vùng đất chết là sáu nghìn người, dưới trướng có

sáu người Trần Giai Tân, Lâm Uyên, Tạ San, Hồng Huân, Chu Tấn, Chu Tử.

Trong đó Trần Giai Tân phụ trách hồi sức cho quân lính sau

các đợt tập huấn, Tạ San ngoài việc dẫn binh còn phụ trách quản lý nông

trường, mỏ quặng. Còn lại bốn người, đều có binh lính riêng, đóng quân ở biên giới của vùng đất chết. Trong đó, binh lính ở phía Bắc lên tới một nghìn năm trăm người.



Sau khi Lâm Uyên và Tạ San bị mưu sát, quân đội của họ liền về dưới sự quản lý của Trần Giai Tân, khiến anh ta bận tới độ sứt đầu mẻ trán.



“Họ đã đến.” Diệp Diễm dẫn Trình Thanh Lam đến trước bộ chỉ huy thuộc tòa nhà phía Tây.



“Họ có dễ hòa đồng không?” Trình Thanh Lam không nhịn được hỏi.



Vấn đề này khiến Diệp Diễm rất khó trả lời. Im lặng vài giây, Diệp Diễm

nói: “Họ rất kính nể kẻ mạnh.” Anh xoay người bước vào phòng chỉ huy.



“Đinh Nhất, anh nghĩ kĩ cũng chưa muộn đâu!” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên. Đi theo Diệp Diễm vào phòng chỉ huy, Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói này khẽ nhíu mày.



Trong căn phòng rộng rãi thoáng mát hơn năm mươi mét vuông, bốn người đàn ông ngồi quanh bàn. Người điển trai nhất trong số đó đang nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc ghế lớn, chân dài duỗi ra, khoanh tay mỉm cười, khiến trong

đầu người ta bất giác lóe lên hai chữ “Phong lưu”.



Hồng Huân cao lớn rắn chắc ngồi nghênh ngang trên bàn trước mặt anh, nhìn

anh thân thiết. Ba người đàn ông khác chỉ cười không nói.



“Hồng Huân, giờ chúng ta đã ngồi cùng thuyền, chẳng lẽ cô còn mang thù sao?”

Giọng điệu Đinh Nhất hơi ngả ngớn. Khi thấy Diệp Diễm và Trình Thanh Lam bước vào, những người khác đều nhìn qua, chỉ có anh vẫn giữ ánh mắt như cười như không nhìn chằm chằm vào Hồng Huân.



Tuy rằng khoảng cách không đến hai mét nhưng Trình Thanh Lam bỗng cảm thấy

nụ cười của anh có phần xa lạ. Được rồi, cô nên lường trước được. Là do

cô chấp nhận Diệp Diễm rồi cự tuyệt anh.
Diễm lập tức đứng dậy hành lễ. Trong đó có một người khoảng bốn mươi

tuổi, mặt chữ điền chất phác, một người khác chỉ là một cậu chàng khoảng hơn hai mươi.



“Tần Tự, Phương Lâm! Bọn họ từng là trợ thủ đắc lực của Tạ San.” Anh chỉ hai người đàn ông, lại nói với họ, “Đây là người sắp tiếp nhận nông trường, Trình Thanh Lam.”



Hai người đàn ông chỉ tỏ ra sửng sốt khoảng một phút, sau đó đều vươn tay

cười nói: “Xin chào!” Ba người bắt tay. Trình Thanh Lam cười nói: “Kinh

nghiệm của tôi không nhiều lắm, hi vọng hai vị chỉ giáo nhiều hơn.”



Hai người tuy rằng không rõ Diệp Diễm kiếm được một cô gái như hoa như ngọc thế này từ đâu ra, thế nhưng nhận thấy được Diệp Diễm cũng khá quan tâm đến cô, không dám hỏi nhiều.



Diệp Diễm dẫn Trình Thanh Lam dạo một vòng quanh nông trại, liền lái xe trở về. Chỉ nói trời tối sẽ có xe đến đón.



Xe của anh vừa đi xa, Trình Thanh Lam liền thu lại nụ cười, bước nhanh vào căn nhà dùng để xử lý công việc. Không nói câu nào liên quan đến tình

cảm, chẳng qua cũng chỉ hàn huyên và khách sáo vài câu, chủ yếu là hỏi

hai người về các danh mục công việc ở nông trường, tìm hiểu tất cả mọi

việc liên quan. Chỗ nào không rõ lập tức đặt câu hỏi, hoặc là nhờ hai

người dẫn đến tận nơi quan sát. Phong cách chuyên nghiệp và thái độ thận trọng của cô cũng khiến cho hai binh lính cảm thấy làm việc cùng rất

thoải mái.



Đến tối, Trình Thanh Lam đã biết rõ ràng tình trạng hiện tại của nông trường. Thở dài một hơi, gọi Tần Tự và Phương Lâm tới.



“Hai người quản lý không có vấn đề gì. Vấn đề mấu chốt có ba điểm. Thứ nhất, cứ ba tháng binh lính lại thay phiên nghỉ ngơi phục hồi, tới đây giúp

chúng ta trồng trọt. Bởi vì vấn đề chuyển tiếp, khiến cho khâu sản xuất

xảy ra vấn đề, ảnh hưởng đến sản lượng. Tôi nghĩ cứ mỗi nhóm lính nên bố trí một người giám sát chất lượng trong sản xuất để giải quyết chuyện

này. Họ sẽ đến nông trường nhận sự huấn luyện từ hai người. Thứ hai, sản lượng lương thực của chúng ta quả thật rất cao, thế nhưng lại không ổn

định. Có đôi khi tích trữ trong kho hàng để hỏng, giống lại chỉ có một.

Về sau tăng cường thêm khâu liên lạc với quân lính, thật ra mỗi tháng

nhu cầu của họ đều cố định, sau này cứ mỗi tháng lại thống kê hàng tồn

kho một lần. Căn cứ vào lượng hàng tồn kho để điều chỉnh kế hoạch sản

xuất, đừng sản xuất vô tội vạ. Lúc nhàn rỗi, quân lính có thể sản xuất

những chủng loại cây nông nghiệp khác. Thứ ba, không phải tủ lạnh cất

giữ lương thực đã hỏng rồi sao? Việc này khiến thời gian cất giữ lương

thực của chúng ta không được lâu. Cũng không sao, bên Đinh Nhất cũng có

một kho dự trữ khá lớn, sau này những lương thực muốn dự trữ lâu dài đều có thể đem qua.”



Cô nói một tràng, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông.



Tần Tự gật đầu: “Tuân lệnh! Sếp! Ngày mai chúng tôi bắt đầu làm!”



Phương Lâm cũng gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh! Sếp!”



“Tốt! Vậy hôm nay đến đây thôi. Xe đã đến, tôi phải đi đây. Hai người vất vả

rồi. Sáng mai tôi sẽ đến mỏ quặng, buổi chiều sẽ trở lại.”



Hai người đưa Trình Thanh Lam ra ngoài, Trình Thanh Lam mở cửa xe, Phương

Lâm luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Sếp, nghe nói cô đã giao chiến

với tên giết chết sếp Tạ San phải không?”



Trình Thanh Lam dừng bước, gật đầu.



“Chúng tôi hận không thể giết hắn báo thù cho sếp Tạ San.” Phương Lâm nói.



Trình Thanh Lam nhìn anh ta và Tần Tự: “Nhất định làm được!”