Anh Hùng Thời Loạn

Chương 22 : Sấm sét

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Theo ánh hoàng hôn, Trình Thanh Lam đi vào nhà lớn. Mặc dù trời xám xịt,

nhưng những binh nhì dọc đường gặp cô vẫn cúi chào nghiêm chỉnh: “Chào

sếp!” Điều này khiến cô có phần thích thú. Nếu như chỉ với thân phận là

người phụ nữ của Diệp Diễm thì tất cả mọi người đều đau đầu.



Bởi vì cả ngày đều ra vào quân doanh toàn đàn ông nên cô mặc bộ quân trang

rằn ri kín đáo. Diệp Diễm còn tìm cho cô một bộ quân trang số nhỏ, mặc

dù vẫn hơi dài rộng nhưng vẫn rất xinh đẹp đáng yêu. Cũng may chất liệu

của quân trang rất đặc biệt, mặc vào nhẹ nhàng mà vô cùng mát mẻ.



Vệ binh đứng ở cửa phòng sách chào cô, cô cười chào lại. Thấy vệ binh mỉm

cười, cô đưa tay cởi mũ ra, để lộ mái tóc dài đen nhánh. Tự tin ngẩng

đầu lên, thấy ánh mắt của vệ binh hơi mơ màng. Bởi vì chuyện ở nông

trường thuận lợi, cô cũng vui mừng trong lòng. Vừa quay đầu đã thấy

phòng sách qua cửa sổ, Diệp Diễm duỗi người nằm tựa lên ghế, hai mắt

nhắm nghiền, dường như đã ngủ.



Anh hôm nay vẫn mặt áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài màu xanh xám, tư thế

ngủ dù yên ổn nhưng vẫn oai hùng đẹp đẽ, giống như một gốc cây tùng đang nằm. Hàng mày đen nhánh, lông mi đen chớp nhẹ, chóp mũi anh tuấn. Trình Thanh Lam sửng sốt.



Thật ra thì cô cũng không hiểu rõ người đàn ông trước mặt này.



Vậy mà vẫn cứ muốn đi theo con đường của anh, ở nơi loạn lạc này.



Trình Thanh Lam đứng ngoài cửa sổ, Diệp Diễm chỉ nhắm mắt một lát rồi lập tức mở ra. Anh vẫn chưa ngủ, lúc này lại nhìn thấy cô đang đứng lẳng lặng

bên cửa sổ. Bóng đêm sau lưng cô nhuộm thành màu xám tro, quân trang

kiểu nam lại tôn lên gương mặt động lòng người của cô. Cô kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt mơ màng còn lộ vẻ thương tiếc.



Diệp Diễm chỉ lặng yên trong chốc lát, vẫy vẫy cô. Cô đi tới, dừng trước mặt anh.



Cánh tay vươn ra kéo lấy cô, thân thể mềm mại của cô ngã xuống đùi anh. Anh

rất thích thú cảm giác được ôm thân thể mềm mại thơm ngát này trong

lòng. Nhưng theo thói quen người trong lòng vẫn mang vẻ cứng ngắc cần

được làm mềm dần.



Hai tay đặt bên hông cô, giọng nói Diệp Diễm trầm thấp: “Thuận lợi không?”



“Ừ thuận lợi.” Trình Thanh Lam nhớ tới mục đích chủ yếu của mình - Ngày

đầu tiên nhậm chức, phải tích cực báo cáo với cấp trên. Thân thể của cô

càng căng thẳng hơn, hơi nhỏm khỏi chỗ đang ngồi. Đầu tiên nói về kết

luận của mình, sau đó trình bày cẩn thận những phát hiện của mình và dự

định sẽ giải quyết ra sao.



Diệp Diễm vẫn yên lặng nghe cô nói, nghe được vài vấn đề mấu chốt, ánh mắt

chợt sáng ngời. Cô nói liên tục gần năm phút mới xong, liền nhìn Diệp

Diễm.



Nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng thực ra hai mắt lại đang lóe

sáng, mong chờ anh khẳng định và khen ngợi. Diệp Diễm cố nén cười, nói

chân thành: “Không ngờ người phụ nữ của anh lại có khả năng như thế.”



Trình Thanh Lam cười: “Dĩ nhiên!”



Rất hài lòng với việc cô dùng hai chữ “Dĩ nhiên” để khẳng định quyền sở hữu của bản thân, bàn tay của Diệp Diễm mơn trớn gương mặt mịn màng của cô, ánh mắt hơi thâm trầm. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh, trong đầu Trình Thanh Lam chợt vang tiếng chuông báo động, lập tức chuyển đề tài: “Diệp Diễm, hình như chúng ta vẫn chưa hiểu về nhau lắm.”
Đinh Nhất quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp.



“Đinh Nhất, phụ nữ đều có lòng tham hư vinh, tôi cũng không phải không có cảm giác với anh, tôi cũng từng vì anh mà do dự, đấu tranh. Thế nhưng tôi

đã gặp Diệp Diễm, tôi liền bị lún sâu vào. Mặc dù không hề nắm chắc....

Đinh Nhất, không phải anh không tốt, anh rất tốt. Chẳng qua chuyện tình

cảm, có lúc cũng còn tùy. Tôi không đáng để anh thích...”



“Không quan trọng.” Đinh Nhất nói một câu cắt lời cô, ánh mắt mang theo nụ cười hài hước.



Anh gằn từng chữ một: “Em không rõ sao? Trình. Thanh. Lam?”



Trình Thanh Lam không hiểu nhìn anh, trái tim không tự chủ được hơi chùng xuống.



“Không quan trọng. Em bây giờ thích Diệp Diễm hay bất cứ ai, không hề quan

trọng.” Đinh Nhất thu lại sắc mặt nghiêm túc, đột nhiên cúi người, tiến

tới sát mặt cô: “Em bây giờ thuộc về ai, cũng không quan trọng.”



Cô lùi về phía sau theo phản xạ có điều kiện, lại bị anh nắm lấy hai vai, không cho lui.



“Bởi vì, thứ tôi muốn, nhất định phải có được.” Đinh Nhất cười khẽ bên tai cô, “Cho nên hiện tại, không sao cả.”



Nụ cười hiện rõ trên mặt anh, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, phảng phất như anh đang trêu chọc bên tai cô. Song, lần đầu tiên, Trình Thanh Lam cảm

nhận được, anh đang nghiêm túc.



Anh giữ chặt lấy vai cô, chậm rãi cúi mặt xuống. Trình Thanh Lam ngẩng lên

nhìn anh, trái tim từ từ chùng xuống, tay phải siết chặt dao đeo bên

hông. Song khi môi anh sắp đụng môi cô, bả vai chợt nhẹ đi, mặt của anh

nâng lên, đột nhiên kéo giãn khoảng cách với cô.



Nhìn mặt cô như trút được gánh nặng, Đinh Nhất cười một tiếng: “Nói giỡn

thôi, công chúa của tôi! Tôi không có hứng thú đoạt người phụ nữ của

người lãnh đạo trực tiếp. Ngày mai tôi đến biên giới phía Bắc rồi, nhớ

đưa lương thực đến cho tôi!”



Trình Thanh Lam nhìn nụ tươi rói của anh, không biết nói gì cho phải, trong lòng hỗn loạn.



Vậy ư? Chỉ là đùa thôi? Tốt nhất nên như vậy!



“Đây là không phải là người phụ nữ chọn Diệp lão đại sao?” Một giọng nói

tràn đầy khiêu khích vang lên, cắt ngang hai người. Đinh Nhất nhíu mày,

Trình Thanh Lam kinh ngạc, hai người nghiêng đầu lại, một binh sĩ cao

lớn cường tráng, ngang nhiên chống nạnh đứng cách đó bảy tám mét. Râu

quai nón, mày rậm mắt to.



“Cô kia! Đội phó trung đội hai Hạ Khải Dũng! Chờ đợi được cô lựa chọn!”

Người đàn ông la lớn, “Nếu như tôi đánh thắng cô, có phải có thể giống

Diệp lão đại, trở thành người đàn ông của cô?”



Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông đeo trang bị hưng phấn trước mắt, tâm tình ưu thương mới vừa bị Đinh Nhất gợi lên biến mất trong nháy mắt, thay

vào đó là sự lúng túng quẫn bách.



Cô nhìn trời cao trong xanh, chỉ cảm thấy như sấm sét cuồn cuộn chợt bay qua đầu, khiến người ta muốn thở dài.