Anh Hùng Thời Loạn

Chương 23 : Cuộc chiến sinh tử

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông võ trang đang rất phấn khởi kia, lại nhìn

trời cao trong xanh, chỉ cảm thấy như sấm sét cuồn cuộn chợt bay qua

đầu, khiến người ta muốn thở dài.



Đinh Nhất đứng sau lưng cô, dường như đang tự nhủ: “Nực cười! Cho dù có phần cũng không tới lượt anh!”



Trình Thanh Lam sững người, bực mình trừng mắt lườm Đinh Nhất. Người đứng sau cười sang sảng rồi đưa mắt theo hướng nhìn gượng gạo của cô về phía

người đàn ông kia.



Trong quân đội chỉ có một đống đàn ông với nhau. Đề tài liên quan đến phụ nữ

và nhất là phụ nữ xinh đẹp luôn luôn khiến các đấng mày râu hăng hái

bừng bừng. Mặc dù khắp đội quân đều biết cô thuộc về người có chức vụ

cao nhất, còn có tin đồn cô là kẻ tàn bạo, nhưng khi thấy đã có người

dám can đảm khiêu khích cô, đám đàn ông cô đơn vẫn rất mong đợi.



Vì vậy rất nhiều binh sĩ nhàn rỗi trong nông trường nghe thấy vậy đều bổ

nhào đến xem. Mặc dù Tần Tự và Phương Lâm ra lệnh cho họ rời đi nhưng họ lại cười đùa không chịu nhúc nhích. Có vài người đã rời bước đi rồi lại quay đầu về. Được rồi, Tần Tự còn tốt bụng chút, còn Phương Lâm cũng

rất muốn xem mọi chuyện diễn biến ra sao, nhưng Trình Thanh Lam lại là

sếp của anh ta nên cũng rất rối rắm.



Trình Thanh Lam liếc nhìn mười mấy binh lính tụ tập xung quanh. Hôm nay họ

đều là cấp dưới của cô, cô không thể lộ vẻ yếu đuối dược. Cô đi tới

trước mặt Hạ Khải Dũng: “Đội phó trung đội hai? Người của Chu Tấn?”

Người đàn ông hai mươi mấy tuổi mặt búng ra sữa dẫn đầu một nghìn năm

trăm binh lính đó sao?



Hạ Khải Dũng gật đầu lia lịa: “Sếp, tôi khiêu chiến với cô!”



Ánh mắt Trình Thanh Lam tìm kiếm Tần Tự: “Trong quân đội không cấm thi đấu cá nhân sao?”



Tần Tự đang định gật đầu thì Hạ Khải Dũng lại xen vào: “Lão Tần, đừng có

đàn bà thế! Thi đấu cá nhân cái rắm, tôi chỉ muốn thỉnh giáo quyền cước

của sếp thôi. Tháng trước tôi còn khiêu chiến Diệp lão đại đó!”



“Kết quả bị đánh đến mức cầu xin được tha như đàn bà!” Phương Lâm nói xen vào, đám đàn ông cười ầm lên.



Trình Thanh Lam vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: “Không thể so quyền cước.”



Hạ Khải Dũng cười sang sảng, nói nghiêm nghị: “Sếp coi thường tôi à?”



Trình Thanh Lam lắc đầu: “Quyền cước không có mắt, tôi sẽ ra tay không có

chừng mực làm anh bị thương. Anh dám thi bắn với tôi không?”



“Bắn thì bắn! Sao lại không dám chứ!” Hạ Khải Dũng mạnh miệng.



Trình Thanh Lam xoay người, đi mấy bước về phía Đinh Nhất: “Cho tôi mượn súng lục của anh.” Nhiều người như vậy, cô biến thân lại sợ người khác nói

cô ỷ vào vũ khí tốt để chiếm ưu thế. Mà cô lại tương đối quen thuộc với
Trên sân chỉ còn lại hai người họ.



Cô cúi thấp đầu trong lòng anh, không quay đầu lại, không nói lời nào.

Thực ra cô cũng đã kiệt sức. Một tay Diệp Diễm ôm eo cô, khiêng lên ném vào trong xe.



Diệp Diễm ngồi vào xe, mặt không cảm xúc: “Lái xe.”



“Em thắng rồi.” Giọng nói khẽ khàng vang lên, nhưng cũng hơi khàn.



“Anh biết.”



“Sau này chắc là mọi người sẽ không nghi ngờ thân phận chiến sĩ của em nữa.” Giọng nói của cô mang phần nức nở.



Diệp Diễm cau mày, nghiêng đầu muốn nhìn cô thì một bóng đen bất chợt ập tới, ngực khẽ đau, thân thể nhỏ nhắn của cô đụng vào ngực anh.



“Em đánh hắn! Hu hu!” Trình Thanh Lam bắt đầu nức nở, “Cảm giác đánh người ta. . . . . . thật tốt!”



Diệp Diễm buồn cười nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở của cô càng rõ. Giọng

nói từ nghẹn ngào chuyển thành tiếng khóc thút thít khẽ khàng. Sau đó là gào khóc. Khóc đến nỗi trái tim Diệp Diễm đắng chát, khóc đến nỗi binh

lính lái xe ở hàng ghế trước phải run tay.



“Em thắng. . . . . . rồi! Diệp. . . . . . Diễm. . . . . .” Cô khóc lớn ,

“Xem bọn họ. . . . . . còn dám. . . . . . khiêu khích em nữa không. . . . . . Hu hu. . . . . . Bây giờ có phải. . . . . đối đầu với họng súng của kẻ xấu. . . . . . em cũng không sợ nữa. . . . . . em cũng đánh bọn họ như vậy. . . . . .”



Diệp Diễm mềm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Đừng khóc.”



Tuy nhiên Diệp Diễm không biết trận đánh hôm nay đối với đàn ông mà nói cũng chỉ là đánh một trận thi đấu mà thôi, nhưng đối với thành phần trí thức chưa đánh nhau với người khác bao giờ như

Trình Thanh Lam mà nói thì chẳng khác gì một trận chiến sinh tử.



Thế mà cô lại thắng được! Vì vậy tại sao cô phải kiềm chế những giọt nước

mắt vì vui mừng của mình? Lúc này, bao cảm xúc hỗn loạn cô đè nén từ

ngày xuyên không tới nay đều ùa tới, Diệp Diễm an ủi thế nào cũng không

nghe lọt.



“Chó má! Chó má!” Cô làm nhàu phần áo trên ngực anh, “Xuyên không gì chứ. . . . . . Hu hu. . . . . . Thời đại chó má gì chứ. . . . . . Sai lầm! Tất

cả đều là sai lầm. . . . . .”



“Đinh Nhất, Hồng Huân, tất cả đều là chó má. . . . . . Chết tiệt! Mẹ kiếp! Vùng đất chết! Chết tiệt! Tất cả đều là chó má!”



. . . . . .



Xe chạy nhanh đến cửa nhà Diệp Diễm, cô mới dần dần nín khóc. Có điều đôi mắt mở to sưng đỏ, sững sờ trong lồng ngực của Diệp Diễm. Binh lính

ngồi ở hàng ghế trước cũng đau buồn vì tiếng khóc của cô, bước xuống mở

cửa xe cho hai người.



Diệp Diễm vỗ về cô gái làm loạn dọc đường mà lúc này buồn bực không lên tiếng: “Bắt đầu từ ngày mai, hãy để anh huấn luyện em.”