Anh Hùng Thời Loạn

Chương 24 : Giao đấu

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Đêm không trăng, bóng đêm nồng đậm như mực, vùng đất chết yên tĩnh như Tử

Thành. Trong hoàn cảnh này, mắt người muốn phân biệt cảnh vật cách xa

vài mét quả thật không dễ dàng.



Trình Thanh Lam mặc bộ quân trang rằn ri màu xanh sẫm, cầm khẩu súng laser, nép sau bức tường thấp.



Địch không động, ta cũng không động.



Vậy mà giằng co hồi lâu, ở địa điểm kho hàng quang đãng thế này, không biết đối thủ ẩn nấp mai phục ở đâu. Trình Thanh Lam đã “đánh gục” ba lượt liên tiếp từ phía sau, lúc này đột nhiên xoay người lại theo phản xạ có điều kiện…



Sau lưng không có ai.



Ba kho hàng trước mặt vắng lặng không một tiếng động.



Mặc dù không mở trang bị ra, sức chân và tốc độ phản ứng của Trình Thanh

Lam vẫn hơn người bình thường. Chờ đợi sau bức tường thấp thật sự sốt

ruột nên cô quyết định di chuyển. Cô nhấc chân lao vội vào một kho hàng, nhanh chóng nép người sau cánh cửa.



Hơi nóng! Hơi nóng đột nhiên ập tới! Trình Thanh Lam thấy không ổn, nghiêng người nhào vào đống vật liệu hỗn độn trong kho hàng. “Uỳnh..!” Lớp khói dày đặc bốc lên từ cánh cửa kim loại cô vừa náu mình, chứng tỏ cánh cửa này đã “hư hỏng”. Tiếng bước chân khẽ khàng

vang lên dồn dập, khóe miệng Trình Thanh Lam nhếch lên, tay trái vội lấy súng lục bên hông ra. Bắn tỉa!



Bước chân tự nhiên dừng lại, dưới lực tấn công của súng laser mô phỏng, anh không thể không lùi lại một bước nhỏ, rồi chợt dừng lại. Trong bóng tối, người đó cười không ra tiếng: “4-1! Có tiến bộ!”



Trình Thanh Lam đứng dậy từ đống vật liệu hỗn độn, vỗ vỗ người: “Em chết bốn

lần, anh mới chết một lần, thật xấu hổ!” Vừa dứt lời, cô ném súng trong

tay xuống, vội nhào về phía người kia.



Phản ứng của anh dĩ nhiên là rất nhanh, đôi tay thuận thế bắt lấy hông cô

định đánh ngã, cô lại xoay người linh hoạt trên không trung, tay lại tóm lấy bả vai anh, thúc mạnh gối về phía sau lưng anh.



Anh không né tránh, chịu một cú thúc, rên lên một tiếng nhưng hai tay vẫn

không không buông tha mà lại tóm lấy hông của cô, trong nháy mắt quật

ngã cô xuống đất. Trên mặt đất, cô lộn người trượt khỏi tay anh, đồng

thời tay phải đấm móc về phía cằm anh. Anh nghiêng đầu tránh, khuỷu tay

ép chặt, rốt cuộc cũng thành công đè chặt cô dưới người.



Trình Thanh Lam thở hổn hển, hơi thở của Diệp Diễm cũng có phần dồn dập.



“Lại thua rồi!” Trình Thanh Lam thở dài.


sinh mệnh của người nào về không trước thì ván đó sẽ thua.



Ván đầu tiên, Trình Thanh Lam đang tràn ngập ý chí chiến đấu, cộng thêm rất nhiều bí quyết Diệp Diễm chỉ bảo mấy ngày trước nên đánh bại Hồng Huân

nhanh chóng. Hồng Huân bị Thanh Lam đè dưới người mới ý thức được mình

có thể thất bại thực sự.



Ván thứ hai, Hồng Huân liền sử dụng tất cả kỹ xảo sức lực, Trình Thanh Lam

cũng không hề yếu thế. Mặc dù vóc người gầy yếu hơn Hồng Huân rất nhiều, nhưng cô lại linh hoạt, hơn nữa sức lực cũng không yếu hơn Hồng Huân.

Hai người đánh ván thứ hai đến nửa giờ cho đến khi hai người nằm dưới

đất thở hồng hộc, nhưng Trình Thanh Lam lại “chết” trước Hồng Huân.



Đến ván thứ ba hai người thật sự đã sức cùng lực kiệt, nhưng Trình Thanh

Lam run rẩy bò dậy, mặc dù đã mặc đồ phòng hộ và mũ bảo hiểm, mặt cô đã

tím bầm, chắc hẳn trên người cũng không khá hơn chút nào. Hồng Huân cũng không mạnh hơn cô bao nhiêu.



". . . . . . Ván thứ ba. . . . . .” Trình Thanh Lam thở hổn hển.



Hồng Huân thấy Thanh Lam đứng lên thì thấy không ổn. Cô ta vốn mập mạp, mặc

dù cường tráng nhưng đánh mấy ván thật sự khiến gân cốt cô ta tê dại.

Bây giờ cô ta hoàn toàn không đứng lên nổi, có thể thấy Trình Thanh Lam vẫn đứng lên được, e rằng ván thứ ba lành ít dữ nhiều.



“Không đánh nữa. . . . . . Không đánh được nữa!” Hồng Huân gần như không thở

nổi, đánh tiếp không biết cô có chết thật không nữa.



“Không. . . . . . được. . . . . .” Trình Thanh Lam lắc đầu, bước chân lảo đảo,

khom người kéo quần áo, “Không đánh nữa. . . . . . thì cô nhận lỗi với

tôi. . . . . . thế nào được? Suýt nữa thì cô. . . . . . ăn tôi rồi. . . . . .”



“Chết tiệt! Tôi. . . . . . xin lỗi. . . . . . Còn không được à. . . . . .

Đúng. . . . . ! Không đánh được nữa. . . . . .” Hồng Huân nhắm mắt lại: “Cô. . . . . . muốn giết bà. . . . . . đó hả! Bà đây. . . . . . còn

phải. . . . . . giữ lại mạng. . . . . . để giết Zombie. . . . . .”



“Bà đây. . . . . . cũng muốn. . . . . . giết Zombie. . . . . !” Trình Thanh Lam nghe thấy cô ta cuối cùng cũng nói xin lỗi, thân thể mềm nhũn, uỳnh một tiếng ngã xuống đất, nằm cạnh Hồng Huân.



“Mẹ nó. . . . . . Bà đây. . . . . . Muốn chợp mắt một lát. . . . . .”. Hồng Huân lẩm bẩm: “Cô đúng là. . . . . . yêu tinh hại người. . . . . . Mấy

năm bà. . . . . . chưa từng bị thương. . . . . . như vậy.”



“Bà đây. . . . . . cũng ngủ. . . . . .” Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy bầu trời trước mặt mờ mịt u ám, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.