Anh Hùng Thời Loạn

Chương 25 : Quê mùa

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Diệp Diễm phát hiện ra mỗi lần để lại Trình Thanh Lam một mình để đi làm chút chuyện thì cô luôn gây bất ngờ cho anh.



Ví dụ như để cô đến nông trường mỏ quặng, trong thời gian ba ngày cô lại

có thể lập được bản kế hoạch đơn giản thiết thực. Sau khi các trung đội

chuyền tay nhau đọc, ngay cả Hồng Huân cũng phản hồi: “Tôi không thích

nhưng đồng ý.” Vì vậy cô tiếp quản hai công việc một cách thuận lợi.



Ví dụ như nửa ngày không gặp lại thấy cô ở giữa đám đàn ông, cưỡi trên

người kẻ khiêu khích, đánh cho Hạ Khải Dũng một trận tơi bời. Từ đó toàn quân đều biết người phụ nữ của Diệp Diễm cũng rất hung hãn.



Còn ví dụ như buổi huấn luyện với Hồng Huân ngày hôm nay. Hôm qua còn từ

chối nói hai người có thù oán, nửa ngày không thấy đâu, hai cô lại vai

kề vai nằm dưới đất ngủ khò. . . . . .



Diệp Diễm đứng bên chân hai người, ánh mắt dĩ nhiên hướng về Trình Thanh

Lam. Cánh tay dài chụp tới, khiêng cô lên vai. Trình Thanh Lam kêu lên

một tiếng, biết là anh nên cũng chẳng mở mắt ra, vắt vẻo trên vai anh.



Diệp Diễm liếc nhìn vệ binh rồi xoay người bước ra cửa. Mặc dù vệ binh hiểu

được nhưng nhìn thân thể khổng lồ nằm ngang dưới đất của Hồng Huân chỉ

cảm thấy vô cùng khổ sở. Đành phải xoay người ra cửa gọi người.



Diệp Diễm khiêng Trình Thanh Lam vừa mới bước ra khỏi kho hàng thì mày rậm

đột nhiên nhướng lên, bước chân chợt tăng nhanh. Mà trên chiếc xe cách

mười mét, binh lính làm rơi thiết bị truyền tin, mở cửa xe chạy gấp về phía Diệp Diễm.



“Sếp! Tìm thấy rồi!” Giọng nói của binh lính không che giấu được vẻ hưng

phấn, “Sếp Trần Giai Tân bao vây bọn họ ở biên giới phía nam sát cầu Mục Vân. Binh lực tiền tuyến báo động, yêu cầu trợ giúp!”



------------------



Nửa đêm, Trình Thanh Lam tỉnh lại trên xe. Cô đang mơ mình ngủ trên chiếc

giường mềm mại quen thuộc ở năm 2010, kích động đến huơ tay múa chân.

Vừa vươn tay ra, tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trên phần bụng mềm mại của Hồng Huân. Mà người ở đằng sau đang dựa vào ghế ngồi, trợn mắt cực kỳ

tức giận.



Trình Thanh Lam vội vàng ngồi dậy, hơi xấu hổ: “Ngại quá.”



“Không có gì!” Hồng Huân nói với vẻ quái lạ, “Nếu cô không phải phụ nữ của lão đại, tôi đã quăng cô ra ngoài từ lâu rồi.” Tuy nói như vậy nhưng Diệp

Diễm ngồi ở hàng ghế trước, Trình Thanh Lam vẫn cảm thấy Hồng Huân chỉ

mạnh miệng.



Trình Thanh Lam gật đầu nghiêm trang: “Được! Vậy tôi tha thứ cho cô, Hồng Huân.”



Hồng Huân giận đến mức khóe miệng co giật, hừ một tiếng: “Cẩn thận! Lần sau

nếu cô thua thì phải nhảy thoát y vũ cho. . . . . .” Còn chưa dứt lời,

Hồng Huân chợt phản ứng rồi lập tức im bặt, liếc nhìn hàng ghế trước.


Trình Thanh Lam không khỏi liên tưởng đến hình ảnh Đinh Nhất thân mật với cô

gái ở trong phòng ngày hôm trước, mặt nóng lên, lắc đầu một cái. Đàn ông thời nay đó!



Cằm chợt cảm thấy thô ráp, Trình Thanh Lam quay đầu lại, Diệp Diễm lão đại

vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào. Đôi mắt

đen thẫm nhìn cô, đưa hai ngón tay ra nắm lấy cằm cô.



Trình Thanh Lam vùi trong ngực Diệp Diễm lão đại chợt cảm thấy rất rung động. . . . . .



Ngẩng đầu lên rồi kề sát tới, khẽ hôn lên khóe miệng và phần cằm còn lởm chởm râu ria của anh, cô lập tức quay đầu lại tiếp tục vùi trong ngực anh.

Người phía sau nở nụ cười trầm thấp lần đầu trong tối nay, khí nóng chợt phả lên tai cô.



Giọng nói trầm thấp vang lên: “Đồ quê mùa. . . . . .”



Cửa xe bọc thép đột nhiên bị mở ra, mặt Đinh Nhất và Hồng Huân cùng xuất

hiện một lúc. Tám mắt nhìn nhau, ánh mắt của Đinh Nhất lệch qua một bên.



“Lão đại!” Giọng nói Hồng Huân lại dịu dàng êm dịu trước mặt trai đẹp, “Tôi và Đinh Nhất chuẩn bị lên đường!”



Diệp Diễm và Trình Thanh Lam nhảy xuống xe.



Hồng Huân và Đinh Nhất đã võ trang đầy đủ, đằng sau là bốn binh sĩ cao lớn

ngang nhau. Trần Giai Tân đi tới từ một bên: “Thưa sếp, binh lực các nơi đã bố trí xong rồi.”



Diệp Diễm gật đầu.



Trần Giai Tân lại nói với hai người Hồng Huân: “Hai người cẩn thận. Mặc dù

hai người cũng mặc áo chống đạn nhưng chỉ có thể chắn được đạn bình

thường, không thể cản được tia laser, đạn xung điện từ và vũ khí hạng nặng. Nhưng áo chống đạn của họ rất lợi hại.”



Trình Thanh Lam không khỏi cúi đầu nhìn áo hai dây trong áo rằn ri chống đạn của mình.



“Tên vừa bị quân ta đánh gục bị trúng mười mấy viên đạn còn chưa ngã xuống.

Cuối cùng bắn liên tục lên đầu hai phát mới chết.” Vẻ mặt Trần Giai Tân

không có biểu cảm.



Hồng Huân và Đinh Nhất gật đầu.



“Cẩn thận!” Trình Thanh Lam cũng nói. Hồng Huân vẫn trừng mắt nhìn cô, Đinh Nhất cúi đầu mỉm cười.



“Mũ của bọn họ có thể tự động xác định mục tiêu, hai người hãy giữ khoảng cách!” Diệp Diễm trầm giọng.



Chào kiểu lính với Diệp Diễm, bóng dáng của hai người Hồng Huân và bốn binh

lính nhanh chóng chìm vào màn sương mù dày đặc trắng xóa phía trước.