Anh Hùng Thời Loạn

Chương 26 : Chết chóc

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Sương mù dày đặc, che chắn tầm mắt của mọi người. Có lẽ bởi vì sương mù mà không khí càng lạnh lẽo hơn.



Trình Thanh Lam cởi bỏ quân trang. Đồng hồ đeo tay chỉ đúng năm giờ.



Đinh Nhất và Hồng Huân đi vào bên trong màn sương đã được nửa giờ. Hai mươi

phút đầu vẫn còn có tiếng súng vụn vặt, thậm chí còn có mười mấy tiếng

súng liên tiếp, khiến lòng người run sợ.



Song, mười phút gần nhất lại yên lặng như cái chết.



Diệp Diễm ném điếu thuốc lá giữa ngón tay xuống, đạp cho tắt hẳn: “Để tôi vào.”



“Không được!” Trần Giai Tân ở bên cạnh phản đối đầu tiên, “Để tôi đi. Anh ở lại chỉ huy.”



Diệp Diễm lắc đầu. Mặc dù Trần Giai Tân chiến đấu rất giỏi nhưng không bằng

Đinh Nhất. Bây giờ Đinh Nhất đi vào còn chưa có tin, Diệp Diễm sao lại

có thể để anh vào?



Trình Thanh Lam đưa tay xuống, mở trang bị ra: “Em đi với anh.”



Diệp Diễm nhìn Trình Thanh Lam nhíu mày.



“Anh không để em đi cùng, em sẽ chờ anh vào rồi đi theo.” Trình Thanh Lam liếc nhìn xung quanh, “Bọn họ ai có thể cản được em?”



Diệp Diễm khẽ mỉm cười: “Cũng mạnh miệng lắm.”



“Không được!” Trần Giai Tân lại phản đối. Thấy hai người Diệp Trình nhìn mình, Trần Giai Tân buồn bực nói, “Kinh nghiệm của cô còn non kém, để tôi với lão đại đi là được.”



Trình Thanh Lam cười he he: “Đừng quên trang bị của tôi giống với bọn họ.

Muốn đánh chết tôi, ít nhất phải bắn hai phát súng liên tiếp vào đầu,

anh nghĩ xem!”



Một phát bắn vỡ mũ bảo hiểm, một phát bắn thẳng vào đầu.



Trần Giai Tân không thể phản bác.



“Theo sát anh.” Diệp Diễm nhận súng laser từ tay cảnh vệ, “Giai Tân, ra lệnh

cho binh sĩ ở vòng vây đối diện tản ra, che cho chúng tôi.”



Mặt nạ bảo vệ trong suốt lơ lửng trước mặt lóe ánh sáng màu đỏ, Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, đi theo sau Diệp Diễm, bước vào trong màn sương trắng dày đặc.



Chéo theo hướng cầu vượt vang lên tiếng súng yểm trợ. Dọc theo chiếc cột

thẳng đứng, Diệp Diễm và Trình Thanh Lam leo lên đường ray lơ lửng trên

không.


Cân nặng: 75kg



Có bắn không?”



Bóng dáng người nọ cứng đờ, không động đậy. Trình Thanh Lam ngừng thở, từ từ bóp chặt cò súng.



“Có chắc là kẻ địch không?” Diệp Diễm cúi người khẽ nói bên tai cô. “Khoảng cách xa như vậy, lỡ là Đinh Nhất hoặc Hồng Huân thì sao?”



Trình Thanh Lam lại gật đầu kiên định, đột nhiên bóp cò, tiếng nổ vang lên,

tia sáng đỏ ẩn vào trong sương mù. Trong mặt nạ, cô nhìn rõ bóng dáng

người nọ từ từ ngã xuống.



“Không phải họ.” Trình Thanh Lam khẽ nói.



Đó là một người đàn ông, nhưng chắc chắn không phải Đinh Nhất.



Cô nhớ rõ chiều cao và cân nặng của Đinh Nhất.



Vừa dứt lời, Trình Thanh Lam chợt thấy không khí bên tai đột ngột chấn

động, cô hoảng sợ, quay ngoắt đầu lại. Diệp Diễm bên cạnh như có thần

giao cách cảm với cô, người còn chưa xoay, súng trên tay đã bắn về phía

sau hai người!



Cùng lúc đó, một tay khác của Diệp Diễm đè mạnh thân thể Trình Thanh Lam

thấp xuống, Trình Thanh Lam bất ngờ ngã xuống đường ray. Trong sương mù, luồng sáng trắng vọt tới, xoẹt qua đỉnh đầu của hai người – Đó là một

viên đạn có thể lấy mạng người!



“Aaaa....” Tiếng kêu rên vang lên từ đằng xa, ngay sau đó truyền tới tiếng vật thể rơi xuống đất.



Thì ra là đe dọa, ở phía sau, không phải ở phía trước! Phía trước cũng chỉ

là một người chết dùng để hấp dẫn sự chú ý của họ! Phía sau mới có mai

phục! Trình Thanh Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng màu đỏ

cũng đã biến mất.



Sương mù sâu thẳm, để lộ vẻ kỳ dị.



Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, từ lúc xuyên không cho tới nay, đây là lần

đầu tiên cận kề cái chết đến vậy! Mà trong mười phút ngắn ngủi, Diệp

Diễm đã cứu cô đến hai lần!



Cô nhìn qua, Diệp Diễm đang ở cạnh cô, thân hình cao lớn vẫn cúi rất thấp, hơi thở khẽ phả bên tai cô. Một cánh tay của anh cầm súng vững như đá,

khuôn mặt anh tuấn khẽ ngẩng lên, đôi mắt đen sâu kiên nghị mà cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Mặc dù áo chống đạn của Trình Thanh Lam cũng hoàn hảo như của anh, nhưng... một cánh tay mạnh mẽ của anh vẫn ôm trọn vòng eo của Trình Thanh Lam theo bản năng, bảo vệ cô trong phạm vi của

mình.