Anh Hùng Thời Loạn

Chương 27 : Cơn giận của Đinh Nhất

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Xung quanh đã yên tĩnh trở lại. Bởi vì gây ra động tĩnh, Diệp Diễm và Trình

Thanh Lam không dám nán lại lâu, nhảy lên một đường ray khác tiếp tục đi về phía trước.



Vừa đi được năm sáu phút đồng hồ, một tia sáng đỏ chợt lóe lên trước mắt

Trình Thanh Lam, thân thể cô cứng đờ. Cô kéo Diệp Diễm, chỉ tay về bên

phải phía trước. Diệp Diễm nhìn theo tay cô, cũng chỉ thấy một khoảng

sương trắng mà không nhìn rõ gì cả.



Sương vừa tan bớt một chút, nghĩa là thời gian của họ không còn nhiều. Nếu

như sương mù đều bị tản đi, họ chỉ còn con đường chết!



Hai người bước từng bước tiến gần về phía bên phải. Bóng dáng một vật to

lớn hiện dần lên trong sương mù. Thì ra là ba đường đường ray giao nhau

tạo thành một trạm trung chuyển nhỏ rộng khoảng hai, ba mét vuông. Hai

người vội vàng xông tới bậc thềm, hai bóng dáng quen thuộc hiện ra.



Thân người Đinh Nhất nằm ngang trên một đường ray, lưng dựa vào bậc thềm để

che chắn. Một cánh tay anh mang súng, trên người có mấy vết thương không rõ ràng, một cánh tay khác đang bảo vệ Hồng Huân. Tình trạng của Hồng

Huân tệ hơn nhiều. Cô ta tựa trên thềm, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên

đã hôn mê bất tỉnh. Mà phần bụng áo của cô ta đã bị máu nhuộm đỏ, hoàn

toàn dựa vào Đinh Nhất. Đinh Nhất đang dùng hết sức ấn chặt vào xung

quanh vết thương, làm chậm tốc độ chảy máu. Thế nhưng máu của cô vẫn nhỏ giọt quanh đường ray thành một vũng lớn.



Sợi tóc rũ xuống che kín trán của Đinh Nhất, nhưng hai mắt của anh vẫn

trong trẻo kinh người. Anh liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Trình Thanh

Lam, sau đó nhìn Diệp Diễm. Diệp Diễm khoát tay, ý bảo anh khoan hãy lên tiếng, nhưng Đinh Nhất vẫn khẽ nói: “Mười người!”



Diệp Diễm chợt nhướng mày.



“Không phải là năm! Là mười!” Đinh Nhất nói hờ hững.



Trình Thanh Lam kinh hoàng. Thảo nào bốn chiến sĩ kia đều phải phơi thây, thảo nào Đinh Nhất và

Hồng Huân chỉ có thể trốn ở nơi này, Hồng Huân còn bị thương nặng! Thì

ra họ gặp đến mười kẻ địch! Họ cùng đám người kia lấy một đấu mười, còn

có thể giữ mạng quả thật không dễ!



Diệp Diễm chỉ im lặng vài giây rồi thốt lên: “Rút lui!”



Sương mù tản đi nhiều hơn. Ánh sáng mặt trời dần dần khiến cho sương mù quanh đây trở nên mỏng manh.
Giờ phút này rõ ràng là thời cơ một lưới bắt gọn kẻ địch tốt nhất, họ còn

đang ở trên cầu vượt - thế nhưng lúc này, anh giơ cao cánh tay nhưng lại không thể ra lệnh!



Trong nắng sớm, khi màn sương mỏng đã đã tan đi hết, ánh lửa tràn ngập cầu

vượt, một đường ray bị gãy lìa rơi xuống. Cô tựa như một con báo nhanh

nhẹn, vác thân hình cao lớn của Đinh Nhất trên vai chạy với tốc độ không thể ngờ! Cô và anh ta vẫn còn trong phạm vi sát thương của tên lửa, nét mặt cô cương nghị mạnh mẽ mà anh chừa từng được thấy. Và trên lưng cô,

vẻ mặt của Đinh Nhất đã cứng ngắc. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, cũng không

thèm nhìn kẻ địch ở phía sau, cũng không hề nhìn phe mình ở phía trước.

Anh ta không nhìn bất cứ thứ gì, chỉ chăm chú nhìn gò má của Trình Thanh Lam, khoảng cách không tới năm centimet.



Đạn bay xẹt qua chân hai người, phía sau ánh lửa ngập trời. Diệp Diễm la

lớn: “Yểm trợ!” Binh lính rối rít bắn về phía cầu vượt ở đằng xa.



Trong tiếng súng như mưa, Diệp Diễm nhìn hình bóng Trình Thanh Lam càng ngày

càng gần, cô phát hiện ra anh, hai mắt liền nhìn anh chằm chằm, như đã

coi anh trở thành mục tiêu cuối cùng duy nhất để lao tới.



“Bụp!!!” Cô ngã dúi vào lồng ngực anh, giống như mỗi lần cô thẹn thùng, liều

lĩnh nhào tới lòng anh. Anh giơ cánh tay lên cao rồi hạ xuống, âm thanh

tên lửa phía sau làm rung động đất trời! Thế nhưng, mấy bóng người đã

nhân lúc anh lưỡng lự mà biến mất không còn một ai!



Làn sóng xung kích khổng lồ đánh về phía đối diện giống như sấm sét mãnh

liệt đánh vào lòng người! Diệp Diễm thuận thế kéo Trình Thanh Lam, ôm cô nằm xuống. Đinh Nhất trên người cô cũng bị sóng xung kích khổng lồ làm

ngã xuống, ba người ngã dúi lên nhau. Diệp Diễm ôm chặt thân thể Trình

Thanh Lam, bảo vệ đầu của cô.



Ánh lửa ngất trời! Các đường ray lơ lửng giăng khắp nơi như bị một cánh tay với sức mạnh vô cùng to lớn xé rách, cắt thành từng khối lớn màu đen

rơi xuống đất, vang thành tiếng điếc tai nhức óc. Tro bụi tràn ngập khắp bầu trời!



Trình Thanh Lam ngẩng đầu khỏi ngực Diệp Diễm, hai người bốn mắt nhìn nhau,

thấy sự quan tâm trong mắt đối phương thì không hẹn mà cùng im lặng.

Nhưng Trình Thanh Lam hơi ngẩn ra, đột nhiên quay đầu về phía người đang ngã dưới kia: “Đinh Nhất, Đinh Nhất, anh sao rồi?”



Đinh Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đã không còn, bàn tay dính đầy máu

vuốt lọn tóc màu đen, để lại dấu vết màu máu trên tóc. Anh nhìn Trình

Thanh Lam, gằn từng chữ một: “Thanh Lam, tôi không sao!”