Anh Hùng Thời Loạn
Chương 29 : Sau biến cố
Ngày đăng: 21:07 21/04/20
Bầu trời trắng xám như cotton baby, đó là sự cô quạnh đặc trưng nơi vùng đất chết.
Trình Thanh Lam không biết, liệu bầu trời của Nam Thành có nền khoa học kĩ
thuật phát triển mà mọi người vẫn bàn tán kia có cùng một màu với vùng
đất chết hay không.
Đây là kinh nghiệm chiến đấu chính diện đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
Binh lính hàng đầu giương súng trường bắn, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ
bén lửa bên chân quân địch. Quân địch náu mình vào mấy ngôi nhà cao tầng sau ngọn đồi đánh trả bằng một đợt hỏa lực chuẩn xác. Cự
ly như nhau, vũ khí khác biệt, độ chính xác của đạn tất nhiên cũng khác
biệt. Ưu thế về quân số lại trở thành gánh nặng, như vậy quân địch có
thể bắn đâu trúng đó.
Mà tiểu đội đang cố gắng đánh lén sau lưng quân địch bằng lựu đạn cũng không cẩn thận bị bọn chúng dùng tên lửa giết chết hơn nửa.
Lại càng không thể dùng hỏa lực có tính hủy diệt cao - Xét về cự ly, nếu mấy cao ốc kia đổ ập xuống thì quân lính cũng sẽ bị chôn sống.
Lần trước khi hai phe đối đầu tại cầu vượt trên không, Diệp Diễm chỉ cần dùng một loạt tên lửa phòng không là có thể phá hủy
cầu vượt. Lần này, quân địch đã có kinh nghiệm, chúng tìm địa hình dễ
thủ khó công.
Cho nên mới dẫn đến việc giằng co. Phía sau ngọn đồi khoảng hai nghìn mét
chính bức tường cao ở phương Bắc, không đường nào có thể trốn, có lẽ
quân địch cũng đang đau đầu tìm cách thoát khỏi đường chết.
Dám đối đầu với sáu nghìn binh lính của vùng đất chết, bọn chúng quả thật
rất tự cao tự đại. Thế nhưng thái độ cứng rắn của Diệp Diễm cũng chính
là điều mà bọn chúng không hề ngờ tới, nên mới bị đánh đến mức chật vật
như vậy.
Tuy nhiên, đối với Diệp Diễm mà nói, thương vong cao, trận chiến này cũng không được coi là chiến thắng.
“Không chịu đầu hàng thì giết hết!” Diệp Diễm hờ hững nói, Trần Giai Tân ở bên cạnh cúi thấp đầu.
“Quân lính không muốn đánh tiếp!” Trần Giai Tân nói chậm rãi, “Mấy hôm trước
thương vong quá lớn, họ bị đánh đến mức choáng váng rồi. Hiện tại mặc dù chúng ta đã bao vây quân địch nhưng binh lính cũng không muốn đánh nhau nữa.”
Diệp Diễm liếc nhìn Trần Giai Tân: “Ngừng tấn công!” Trần Giai Tân gật đầu, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.
Tiếng súng đạn tạm ngưng, nhưng vẫn tiếp tục bao vây.
Trình Thanh Lam khẽ cắn răng: “Diệp Diễm, để em đi cho.”
Diệp Diễm lắc đầu: “Không cần!” Anh khoanh tay nhìn sắc trời màu xanh xám:
“Lâu rồi vùng đất chết không có nhiều người chết như vậy!” Nhìn Trần
Giai Tân đang chạy trở lại, Diệp Diễm lại như tự nói: “Người chết, lại
là do đồng loại là loài người giết.”
“Đám người kia rốt cuộc tại sao lại xuất hiện?” Trình Thanh Lam nhẹ nhàng
cầm tay anh, anh lập tức nắm chặt trở lại: “Rốt cuộc là âm mưu của ai?”
Diệp Diễm xoay người lại, cúi đầu nhìn cô: “Âm mưu của ai đều không quan trọng. Lam, anh nhất định sẽ giết sạch bọn chúng!”
Trình Thanh Lam gật đầu lia lịa, mặc dù cô là đồng loại với họ nhưng cũng
không thể chịu được việc họ giết chóc binh lính như vậy.
“Thế nhưng... Trời sắp tối rồi, nếu như Diệp Diễm lại tấn công nữa, chúng ta không thể sống nổi!” Người đàn ông ngồi dưới đất nói.
Hoàng Địch Linh khẽ cắn răng không lên tiếng, chỉ tàn bạo trừng mắt liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, người này e ngại sự hung hãn của hắn, cúi
đầu.
Thật ra thì hắn nói đúng. Vừa rồi Diệp Diễm thu binh cũng có nghĩa rằng muốn thay những chiến sĩ khỏe mạnh để tiếp tục chiến đấu. Bảy người họ đã bị thương nặng phân nửa, nếu lại đấu một trận chính diện thì họ nhất định
xong đời! Nhìn nét mặt đầy sát khí kia của Diệp Diễm, rõ ràng là muốn
diệt toàn bộ họ!
Hoàng Địch Linh cũng hơi hối hận, hắn vốn là người của ba mươi năm trước, là
một người đàn ông hai mươi lăm tuổi trẻ trung phong lưu, con trai của
trưởng cục cảnh sát, là đầu sỏ của xã hội đen trong vùng. Bởi vì uống
thuốc quá liều mà đột tử trên người kỹ nữ máy. Mở mắt tỉnh lại, hắn lại
có thể tới hơn ba mươi năm sau, đại lục vốn đã đã loạn lạc, thêm vào
chiến tranh với người ngoài hành tinh mà bị hủy diệt hơn nửa! Phát hiện
mình có vũ khí siêu đẳng và siêu năng lực, đồng thời bên cạnh còn có mấy người giống mình, hắn vô cùng hưng phấn, tự nhiên trở thành thủ lĩnh
của họ. Từ từ, hắn thu thập thêm mười người như vậy về dưới trướng. Đây
không phải là một đội ngũ quá sức vĩ đại sao? Hắn cảm thấy rất kích
động, từ sâu trong lòng hắn nghĩ vận mệnh của mình nhất định là cứu vớt
đại lục!
Thế nhưng Diệp Diễm và cả bọn tay chân của anh ta lại không biết cảm kích.
“Lão đại, chúng ta rốt cuộc phải làm sao đây?” Lại có người hỏi.
“Chúng ta đầu hàng đi, sau đó tìm thời cơ phản công!” Hoàng Địch Linh bất đắc
dĩ nói. Mấy người đàn ông chung quanh cũng gật đầu, ánh mắt cũng rã rời.
Trên khoảng đất trống bí mật, tất cả đều im lặng. Mặc dù Hoàng Địch Linh nói đầu hàng, nhưng trong lòng lại thấp thỏm - Diệp Diễm sẽ bỏ qua cho họ
sao?
“Ha ha!!!!” Trong bóng tối vang lên một tiếng cười khẽ, đối với hội Hoàng
Địch Linh lại không khác gì sấm sét giữa trời quang. Tai của họ thính
hơn người thường, không kẻ nào có thể đến gần họ mà không bị phát hiện
như thế.
Thế nhưng giọng nói của người này lại truyền tới từ nơi không xa, trong nụ cười lười biếng có lộ ra vẻ khinh miệt và châm chọc.
“Ai?” Hoàng Địch Linh và những người đàn ông bị thương nhẹ khác lập tức lao
người lên từ mặt đất, giơ súng nhắm về nơi đen tối kia.
Một bóng dáng cao lớn đi ra từ trong bóng tối, anh ta mặc bộ đồ rằn ri, vai phải khiêng một khẩu súng máy, tiến gần tới từng bước. Anh ta mỉm cười, đôi mắt rực rỡ như sao đêm, nhưng lại khiến cho đám người Hoàng Địch
Linh dựng tóc gáy.
“Các người cho là đầu hàng còn có đường sống sao?” Người đàn ông để súng
trên vai xuống, làm như không thấy mấy cái họng súng đang nhắm thẳng vào mình, “Diệp Diễm đã hạ lệnh không để lại kẻ nào sống sót.”
Hoàng Địch Linh hít sâu một hơi: “Là anh ư? Anh nghĩ sao?”
Người đàn ông cười, rõ ràng chiều cao hai người tương đương nhưng lại khiến
cho đám người Hoàng Địch Linh sinh ra ảo giác bị người đàn ông này nhìn
từ trên cao xuống. Ánh mắt anh ta chậm rãi quét qua bảy người nửa đứng
nửa nằm kia, gằn từng chữ: “Tôi tới tặng cho các anh một con đường
sống!”