Anh Hùng Thời Loạn

Chương 30 : Cố tướng quân

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Người đàn ông cười, rõ ràng chiều cao hai người tương đương nhưng lại khiến

cho đám người Hoàng Địch Linh sinh ra ảo giác bị người đàn ông này nhìn

từ trên cao xuống. Ánh mắt anh ta chậm rãi quét qua bảy người nửa đứng

nửa nằm kia, gằn từng chữ: “Tôi tới tặng cho các anh một con đường

sống!”



Anh ta đi tới đứng giữa mấy người đàn ông, không để ý chuyện mình bị mấy nòng súng vây quanh, nhìn thẳng vào Hoàng Địch Linh.



“Đường sống gì cơ?” Ánh mắt lo lắng của Hoàng Địch Linh liếc nhìn người đàn

ông nhàn nhã trước mặt, sự bình tĩnh tự tin của anh ta khiến Hoàng Địch

Linh khó chịu.



Anh ta liếc nhìn một lượt, giọng nói vừa chậm vừa trầm: “Đầu hàng Diệp Diễm chỉ còn một con đường chết. Theo tôi, các anh không chỉ có đường sống,

còn có thể thực hiện mục tiêu của mình.”



Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng nhìn thủ lĩnh Hoàng Địch Linh của

họ. Hoàng Địch Linh cũng không tin có chuyện tốt như vậy, càng không tin tưởng người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình lại có khả năng

như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông này: “Vậy anh nói xem,

tình hình bây giờ chúng tôi đã không còn đường để đi, anh sẽ cho chúng

tôi đường sống thế nào đây?”



Người đàn ông liếc nhìn hắn: “Chú ý giọng điệu của anh.”



Anh ta giơ tay lên, chậm rãi chỉ về phía sau mọi người.



“Phía Bắc? Vùng đất Zombie?” Hoàng Địch Linh gần như bật cười, nói đầy dữ tợn, “Đó là đường sống mà anh nói?”



Trong nháy mắt, người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh giơ tay lên, động tác ngoài

sức tưởng tượng và vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể thấy được, túm

lấy cổ áo Hoàng Địch Linh. Lần này mấy người đàn ông bên cạnh lại không

giơ súng lên.



“Đúng vậy, đó chính là đường sống mà tôi nói!” Ánh mắt người đàn ông chậm rãi quét qua mặt Hoàng Địch Linh, giọng nói lạnh lẽo như thanh đao xẹt qua, khiến Hoàng Địch Linh không rét mà run, “Nếu như.... Tôi cho các người, khả năng khống chế Zombie?”



Anh ta buông tay ra, Hoàng Địch Linh há hốc miệng thở dốc. Vừa rồi Hoàng

Địch Linh chèn ép thủ hạ mình, bây giờ lập tức có người khác chèn ép

hắn.



“Khống chế như thế nào?” Bên cạnh có người hỏi.



Ánh mắt người đàn ông thâm trầm: “Khống chế sóng điện não của Zombie. Và

chúng ta cũng sắp có một đội quân Zombie làm người ta hoảng sợ.”



“Tại sao anh lại muốn giúp chúng tôi đối phó với Diệp Diễm?” Hoàng Địch Linh đột nhiên hỏi.



Anh ta cười trầm thấp: “Tôi không giúp các anh. Tôi giúp bản thân. Nếu chúng ta có cùng mục tiêu, tại sao không cùng hợp tác?”



Hoàng Địch Linh nói: “Thì ra anh cũng muốn trở thành kẻ thống trị loài người

trên đại lục. Sao anh có thể khống chế sóng điện não của Zombie?”



Anh ta híp mắt: “Chuyện này anh đừng quan tâm. Bây giờ các anh lập tức đi

theo tôi đến bức tường cao ở phía Bắc. Ba cây số về phía Đông có một
nhà cao tầng. Anh ta cứ lặng lẽ đứng nơi đó như thể đã đứng ngàn năm.



Bên trong căn phòng phía sau người đàn ông, một luồng sáng chợt lóe lên tựa như pháo hoa rực rỡ, nở bung theo chiều lập thể. Hình chiếu chi tiết

của một người đàn ông hiện lên trên không, cao lớn cường tráng, rất sống động.



“Tướng quân!” Anh ta cúi mình báo cáo, “Đồn quan sát tiền phương truyền tin,

quân lính lưu vong ở vùng đất chết xảy ra nội chiến, chết gần hai trăm.

Có mấy người khác trốn vào vùng đất Zombie.”



Cố tướng quân không xoay người, chỉ im lặng chốc lát rồi nói: “Biết rồi!”



Cảnh vệ trong hình ảnh chi tiết kia chính là cánh tay phải của Cố tướng

quân, cũng là chiến hữu từ nhỏ đến lớn của anh ta, con trai của vị thủ

tướng trước đây của Đế quốc - Thư Bình Nam. Anh ta thấy Cố tướng quân

cũng không có biểu hiện gì, chứng tỏ Cố tướng quân cũng không coi trọng

nên báo cáo việc khác: “Tướng quân, tối mai chủ tịch hội đồng quản trị

của tập đoàn Thành Lâm mở tiệc, mời ngài tham dự. Ngài xem...”



“Không đi!” Cố tướng quân trả lời dứt khoát.



“Thế nhưng tướng quân, tập đoàn Thành Lâm giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu như không đi...” Thư Bình Nam hơi khó xử.



“Bình Nam, cậu đi đi!” Cố tướng quân chậm rãi xoay người, ánh mắt chăm chú

nhìn Thư Bình Nam. “Lần trước nghe cậu nên mới tham gia yến tiệc, không

phải khuôn mặt của tôi đã khiến cho mấy người phụ nữ hoảng hốt sao?”



Thư Bình Nam sững lại. Như vậy cũng không sai, thế nhưng mặc dù đám phụ nữ

kia hoảng hốt thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng ngài là thống soái trẻ tuổi anh tuấn của loài người đại lục. Sau bữa tiệc lần trước còn có rất nhiều quan to phú hào muốn gả con gái cho ngài. Song Cố tướng quân

lại mấy lần lấy cớ, không tham gia hoạt động của xã hội thượng lưu nữa,

lần nào cũng để Thư Bình Nam đi.



“Thế nhưng tướng quân, chủ tịch tập đoàn Thành Lâm muốn giới thiệu cháu gái

cho ngài...” Thư Bình Nam khẽ cắn răng: “Ngài cũng hai bảy tuổi rồi, mặc dù đại lục còn chưa được thu phục nhưng cũng không nghĩ đến chuyện kết

hôn sao? Nếu vậy thì tướng quân và phu nhân đã mất, sẽ rất lo lắng...”



Ánh mắt của tướng quân Cố Đồng chậm rãi lướt qua Thư Bình Nam, dừng lại ở dòng xe cộ ngoài cửa sổ.



“Cậu nói nghe cũng có lý!” Anh ta nói bình tĩnh: “Nhưng tôi không có hứng thú. Nếu như muốn nối tiếp đời sau, sau này cậu chỉ cần tìm một người phụ nữ đến đây. Tôi sẽ giao hợp với cô ta!”



Thư Bình Nam khẽ cắn răng, huyết mạch của tướng quân sao có thể kế truyền

tùy tiện như vậy! Tướng quân trẻ tuổi kiên cường trước mặt lại không bao giờ thay đổi chủ ý. Anh đành chịu, lần sau tìm cơ hội thuyết phục tiếp

vậy.



“Thủ lĩnh của quân lính lưu vong tên là Diệp Diễm à?” Cố Đồng chợt nói.



Thư Bình Nam gật đầu: “Là một người đột nhiên xuất hiện vào hai năm trước, đã duy trì sự ổn định của vùng đất chết!”



Cố Đồng gật đầu: “Vậy thì cứ giữ lại. Bao giờ nghiên cứu thuốc cải tạo

Zombie thành công thì hãy cải tạo nốt Diệp Diễm và quân lính lưu vong

của hắn ta, nhập vào quân đội Zombie. Đại lục, cuối cùng cũng sạch sẽ,

không còn loài người bị ô nhiễm nữa.”