Anh Hùng Thời Loạn
Chương 31 : Hành trình đến Nam Thành
Ngày đăng: 21:07 21/04/20
Bốn giờ sáng. Tại biển đông đại lục.
Quân đội vượt qua lưới điện cao áp phòng hộ.
Ở nơi tối tăm sâu thẳm, lưới điện cũng đen ngòm, có ánh bạc chợt lóe qua.
Đầu thu thời tiết hơi lạnh. Áo khoác màu đen và áo sơ mi màu xám cũng làm
cho Diệp Diễm cao lớn càng thêm vẻ lành lạnh nghiêm túc. Trong tiềm thức của Trình Thanh Lam, trang phục như vậy tạo nên cảm giác thanh lịch tao nhã của người thanh niên chứ không phải là vị tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn dắt sáu nghìn người lính khỏe mạnh đánh lui hơn vạn Zombie của hai trăm năm sau.
Anh nhấc cánh cửa kim loại xám xịt nặng nề gắn trên vách núi Lâm Hải lên,
để lộ cửa động đen nhánh. Cửa động rất nhỏ, chỉ vừa một người khom lưng
đi qua.
Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn tia thăm dò lướt qua khiến bầu trời cao sáng
trưng như ban ngày. Đó không phải là đèn pha bình thường, màu trắng nhạt mà chiếu lên người có thể đốt thấu ba tấc dưới da trong nháy mắt. Cô
khẽ hỏi: “Vào thành từ đây sao? Đơn giản vậy à?”
“Hồi anh mười lăm tuổi, mẹ đã đưa anh rời khỏi Nam Thành qua lối này.” Diệp Diễm khẽ nói, xoay người bước vào cửa động tối tăm.
Trình Thanh Lam giật mình, thiếu niên Diệp Diễm bị gia tộc ruồng bỏ cất giấu câu chuyện gì?
Cô theo sát phía sau, Trần Giai Tân mang súng đi sau cùng, nhẹ nhàng đóng
cửa kim loại lại. Ba người hoàn toàn đi vào nơi tối đen. Lối đi ngang
qua lưới điện phòng hộ cao gần năm mươi mét và thành tường dày một mét.
Vì vậy không thể bật đèn, không thể lên tiếng. Bất cứ nguồn nhiệt nào có nhiệt lượng cao hơn nhiệt độ thân thể con người, hoặc là bất cứ nơi nào phát ra tiếng động đều có thể dẫn tới sự chú ý của đội người máy canh
gác.
Lối đi cực kỳ bằng phẳng, có thể nhanh chóng lặng lẽ tiến về phía trước.
Nhưng không khí trong đường ngầm kín bưng chôn trong đất bùn nhiều ngày
khiến con người khó chịu. Ba người kéo nhau, đi thành hàng về phía
trước. Không biết đi bao lâu, có lẽ nửa giờ, có lẽ dài hơn; Diệp Diễm
cuối cùng cũng dừng bước. Có lẽ đã cách xa nơi đóng quân của quân đội,
tia sáng nhỏ trong tay Diệp Diễm chợt sáng bừng trong đường ngầm.
Thì ra đã đến điểm cuối. Trên đỉnh đầu là một cánh cửa hình thoi, màu sắc xám xịt như cửa vào.
Diệp Diễm im lặng trước cửa ba giây.
Anh giơ tay lên, lướt qua cánh cửa kia từ trái tới phải. Chợt có cảnh tượng kỳ lạ xảy ra: Cánh cửa kim loại vốn xám xịt từ từ trở nên trong suốt
với ánh xanh bạc mỏng manh. Vì vậy ba người có thể thấy rõ cảnh tượng
bên ngoài - đó là một lối đi trống trải không một bóng người.
“Ra ngoài thôi.” Diệp Diễm nói, “Bốn giờ năm mươi ba phút. Máy cảm ứng từ
chỉ có tác dụng trong hai mươi bốn giờ. Làm xong việc thì đúng mười hai
giờ đêm tập hợp ở cửa vào.”
Máy cảm ứng từ của ba người dùng để chống thiết bị nhiễu sóng của đội cảnh vệ máy trong thành. Về phần Diệp Diễm lấy từ đâu ra thì không ai biết.
Trần Giai Tân gật đầu. Diệp Diễm dắt tay Trình Thanh Lam, khẽ mở cửa kia, ba người bò ra ngoài.
----------------
Năm giờ sáng, tại Nam Thành, trên đường chỉ có hai ba bóng người. Nhưng
người đang thưởng thức bữa sáng thịnh soạn trên chiếc taxi bay, mười
phút sau đã tới thư viện của Đế Quốc. Đó là một tòa nhà hình đĩa bay lơ
lửng trên không trung. Dưới hướng dẫn của người máy thông minh, hai
người tra cứu trong hệ thống thư viện hai tiếng, tìm kiếm tư liệu về cỗ
máy thời gian mà chính phủ chế tạo.
Nhưng còn về chuyện sử dụng máy thời gian, hệ thống chỉ ghi lại chính phủ đã
sử dụng hai lần, chia ra đưa người tình nguyện về năm mươi năm quá khứ
và năm mươi năm tương lai. Nhưng những người tình nguyện đó cũng chưa
trở về.
Cũng không ghi lại chuyện đã sử dụng máy thời gian đưa người quá khi tới
hiện tại. Điều này làm cho Trình Thanh Lam có phần chán nản.
Bởi vì hệ thống bảo an của thư viện cực kỳ tiên tiến nên hai người không
dám nán lại quá lâu, đến trưa đành phải rời đi. Bữa trưa vẫn ăn trên
chiếc taxi bay họ thuê.
Nhìn những tòa nhà màu xám lướt qua cửa sổ, nghĩ tới việc đã mất công lẻn vào Nam Thành mà
không thu hoạch được gì, Trình Thanh Lam không khỏi ủ rũ. Thức ăn phân
tử người máy đưa tới có ngon đến đâu cũng chẳng có vị gì.
“Anh sẽ giúp em tìm được đáp án.” Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói vừa chậm vừa trầm.
Trình Thanh Lam nắm lấy tay anh: “Ừ, chúng ta từ từ tìm. Buổi chiều làm gì?”
Diệp Diễm quay đầu nhìn người máy: “Giao cho cậu đó.”
Không phải giọng ra lệnh, nhưng lại cực kỳ thông thạo. Đó là thái độ quyền
quý mà người hầu máy đã quen thuộc, người máy khẽ khom người theo phản
xạ có điều kiện: “Vâng.”
Trình Thanh Lam liếc mắt nhìn Diệp Diễm vẫn bình tĩnh. Anh đã cởi mũ và áo
khoác xuống, áo sơ mi màu xám cắt may vừa vặn với tôn lên khí chất hơn
người của anh, khóe miệng khẽ mím theo thói quen càng lộ vẻ kiên nghị.
Người đàn ông hai ngươi bảy tuổi đã không còn là thiếu niên trẻ trung
nhanh nhẹn nữa, cho dù chỉ ngồi lặng lẽ ở đối diện cũng làm cho người ta cảm thấy sức mạnh vững vàng có thể nương tựa.
“Cảm ơn anh!” Cảm ơn anh vì lời thách đố của em mà mạo hiểm tới Nam Thành.
Diệp Diễm khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc dài trên bờ vai cô.
Lúc này, người máy nhỏ ở bên lại chợt xoay người, đưa mặt về bên ngoài taxi bay, thân thể tròn trịa nghiêm trang, sắc xanh của đôi mắt hình bầu dục dịu dàng, nghiêm chỉnh hành lễ. Trình Thanh Lam tò mò nhìn sang thì
thấy mấy mét bên dưới là một tòa thành đá cổ xưa không thuộc thời đại
này, lặng lẽ đứng sừng sững. Mà trong bán kính vài trăm mét lại hoàn
toàn trống rỗng, không có bất kỳ công trình, cây cối và người đi đường
nào.
Người máy như thể biết được nghi ngờ của Trình Thanh Lam, quay đầu lại: “Phu
nhân, đây là dinh thự của người thống trị vĩ đại, vua của đại lục, Cố
tướng quân.”