Anh Hùng Thời Loạn

Chương 32 : Thân mật cùng bay

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trình Thanh Lam cảm thấy chiều nay là thời khắc lãng mạn nhất, dịu dàng nhất

từ khi cô thức tỉnh tới nay. Thậm chí cô có thể chắc chắn, cả đời cô

cũng không thể quên buổi chiều này.



Ánh trời chiều trong veo ấm áp buổi đầu thu, người máy rất tận tâm điều

chỉnh cường độ ánh sáng trên bề mặt để hai mươi mét vuông bên trong taxi vẫn giữ nguyên màu vàng óng ánh ấm áp. Có lẽ cho rằng Diệp Diễm là

người có chức vị, người máy cực kỳ cung kính tận tụy.



Vốn là có hai chiếc ghế dựa êm ái nhưng Diệp Diễm lại đứng dậy ôm lấy Trình Thanh Lam, ngồi xuống ghế của cô, để cô ngồi trên đùi anh. Tư thế vô

cùng tự nhiên, cũng không phải chưa từng ôm ấp nhưng Trình Thanh Lam lại đỏ mặt ngay trước mặt người máy. Người máy cực kỳ tận tâm vọt tới, đưa

tay điều chỉnh chiều rộng chiếc ghế. Ghế dựa lập tức rộng thêm, đủ không gian cho hai người. Trình Thanh Lam liền giùng giằng muốn xuống khỏi

người Diệp Diễm.



Diệp Diễm chỉ liếc nhìn hờ hững nhưng đủ để khiến người máy luống cuống.



Vì vậy người máy nhỏ xinh lại lao đến bên ghế của hai người lần nữa, thử

dò xét điều chỉnh ghế trở về chiều rộng cho một người, thậm chí còn hẹp

hơn trước. Lúc này Diệp Diễm mới tặng người máy một nụ cười tán dương,

người máy khẽ khom người.



Hai cánh tay thon dài của Diệp Diễm ôm chặt cô gái không ngoan ngoãn trong lòng, vùi đầu lên vai cô: “Đừng ngọ nguậy.”



Vì vậy Trình Thanh Lam không dám ngọ nguậy nữa, nhìn chằm chằm về phía người máy đang ngẩng đầu nhìn cô.



Người máy trở về bảng điều khiển, điều chỉnh thành hình thức du ngoạn chậm

rãi, vì vậy taxi bay nhẹ nhàng men theo tuyến đường chính của Nam Thành. Taxi bay lướt qua tòa nhà cao chọc trời dành cho người bình dân, thấy

muôn màu muôn vẻ trong từng cánh cửa sổ; lướt qua sông Phủ Nam sóng gợn

lăn tăn, dòng sông uốn lượn quanh co trong veo có thể nhìn thấy đáy, đó

là dòng sông còn trong suốt cuối cùng trên đại lục.



Taxi bay còn lướt qua vườn hoa bãi cỏ mênh mông, bay qua đỉnh núi muôn vàn

các loài hoa ở chốn ngoại ô, cho dù ở trên bầu trời cũng có thể cảm nhận được hương thơm trong lành nức mũi. Nhưng người máy lại nói tất cả đều

là hình ảnh. Còn có những tòa nhà khổng lồ hoàn toàn trong suốt khiến

Trình Thanh Lam không dám nhìn. Nam nữ đang ở trong những căn nhà trong

suốt xem phim 4D, ăn cơm, hoặc là XXOO..... Mặc dù đó là tự do của họ.



Ngắm nghía suốt dọc đường, tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng của Trình

Thanh Lam. Cô trợn trừng mắt, chỉ sợ để lỡ mất một phút một giây.



Nhưng những thứ này đã quá đỗi quen thuộc với Diệp Diễm sinh ra và lớn lên ở

Nam Thành. Vì vậy sau khi Diệp lão đại ôm Trình Thanh Lam nghỉ ngơi nửa

giờ tỉnh lại, tất cả tâm trí đều tập trung vào cô gái mềm mại trắng noãn trong lòng. Ánh mắt của cô, nụ cười của cô đều rạng rỡ bởi những công

trình kiến trúc trên bầu trời, nụ hôn của anh lưu luyến trên lọn tóc,

gương mặt và cần cổ của cô. Hương thơm nữ tính khiến anh mê say.



Từ khi phát hiện dấu vết của đám người Hoàng Địch Linh ở biên giới phía

Nam vùng đất chết, hai người đã lâu chưa thân mật. Cho dù cuối cùng cũng giành được thắng lợi nhưng Diệp Diễm còn phải bận rộn chỉnh đốn đội

ngũ. Hồi đó anh thậm chí dành cả buổi tối để trấn an những binh sĩ mất

đi đồng đội, không còn thời gian lưu luyến bên cô.




Người máy rất yên lặng, bởi vì cả quãng đường Diệp Diễm chỉ thị cho nó nhìn trăng.



Chín giờ, hai người tới nơi, người máy lễ phép cáo biệt, hai người bước trên con phố nhỏ chìm trong đêm tối đó. Diệp Diễm vẫn bình tĩnh, Trình Thanh Lam lại trợn trừng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.



Nơi này thật sự là con phố hồi sáng sao?



Nếu cô nhớ không lầm, bên con đường hồi sáng là hai dãy tòa nhà bán nguyệt

không cao lắm, màu xám xịt tĩnh lặng, có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.



Nhưng con đường trước mắt này lại được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo bàng bạc,

đâu còn kiến trúc bán nguyệt đơn giản nữa, toàn bộ đều là những tòa nhà

hình thù kỳ quái, hình tam giác, hình vuông, hình bầu dục. Còn có hình

mắt rõ rệt, có hình trái tim, có nơi còn trở thành bến nước, không thấy

bóng dáng tòa nhà đâu nữa.



Mà hai người đi dọc theo con đường chẳng biết đã trở nên mềm mại từ lúc

nào, từng tòa nhà đều truyền đến tiếng ồn ào thoáng qua, có trầm thấp có quỷ dị, có kinh hãi có sôi nổi. Mà cửa từng gian nhà đều mở toang, hoặc không có cửa. Nam nữ đứng la liệt bên trong bên ngoài, quần áo cực kỳ

thiếu vải. Nhìn từ bên ngoài vào có thể thấy những cô gái tóc vàng óng

ánh với đường cong đầy đặn uốn éo thân thể quanh ống thép giữa phòng.



Thì ra đây là những quán bar ở thế kỷ XXIII.



Trái tim bé nhỏ của Trình Thanh Lam đập thình thịch cuồng loạn. Cô ngẩng đầu thấy Diệp Diễm bình tĩnh nhìn thẳng về trước, hoàn toàn không bị ảnh

hưởng bởi sự ma quái kì dị xung quanh.



Trên đường dĩ nhiên cũng có đàn ông hoặc phụ nữ nhìn chằm chằm vào họ, nhưng Diệp Diễm vẫn lạnh mặt nghiêm túc, phong thái lạnh lùng khiến người

khác không dám đến gần.



Diệp Diễm đi thẳng tới cửa hàng hồi sáng, bây giờ nó đã biến thành một cặp

vú trắng. Trong khe vú đưa ra một cái tay, nhận lấy thẻ của Diệp Diễm,

sau đó nói: “Cảm ơn đã tới cửa hàng chúng tôi.”



Khắp nơi đều là hình ảnh ăn chơi trác táng, hai người cúi thấp đầu bước

nhanh rời đi, họ tựa như người ngoại tộc, vô cùng nổi bật.



Đến một quán bar có vẻ bình thường nhất, Trình Thanh Lam chợt dừng bước.

Diệp Diễm quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của cô. Đó là một ngôi nhà màu

trắng bạc mang dáng vẻ cổ xưa, tốp năm tốp ba trai xinh gái đẹp đứng

trước cửa, ánh mắt mơ hồ lướt qua người đi đường. Trong quán bar là ánh

sáng êm dịu màu trắng bạc, mênh mang, không rõ ràng.



Mà ở cửa của quán bar có một hàng chữ trôi nổi trong sắc bạc đó. Trình

Thanh Lam ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào hàng chữ, ánh mắt mang nỗi đau âm thầm.



Diệp Diễm cầm chặt tay cô.



Hàng chữ trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hai người đó mang màu đen nghiêm trang,

trên con phố hoa lệ này có vẻ cực kỳ vắng lặng cổ xưa. Đó là một con số, viết cực kỳ rõ ràng: 2012.