Anh Hùng Thời Loạn

Chương 33 : Trước biến cố

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Cuối cùng Trình Thanh Lam vẫn đi vào quán bar “2012” cùng với Diệp Diễm.



Trình Thanh Lam từng là người có quy củ, thực tế nghiêm túc mà hơi nhạy cảm.

Những năm 2000, bên cạnh nơi ở của Trình Thanh Lam có một chung cư tên

là thành phố ánh trăng. Là một chung cư cực kỳ bình thường, tòa nhà cao

tầng đơn giản. Nhưng đến tối, bốn chữ “Thành phố ánh trăng” màu xanh nhẹ nhàng êm dịu trên tầng cao nhất lại thêm phần mềm mại. Mỗi tối làm thêm giờ bắt xe đi ngang qua thấy bốn chữ này, Trình Thanh Lam lại cảm thấy

trong lòng trào dâng sự ấm áp.



Vì vậy nên ở con phố đầy những quán bar hỗn loạn này, thấy quán bar lấy

tên 2012, Trình Thanh Lam lại không thể nhấc chân đi tiếp. 2012 từng là

năm tận thế mà mọi người suy đoán hoặc đùa giỡn. Nhưng ở thời đại này

lại là con số duy nhất có liên hệ với cô.



Quán bar này rất yên tĩnh, không có mấy cô nàng múa cột, không có thiết bị

quang điện, chỉ có hơn mười chiếc ghế sô pha màu đỏ mềm mại lẳng lặng

đặt dưới ánh đèn màu trắng bạc. Những đôi nam nữ áo mũ chỉnh tề vùi mình trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.



Bồi bàn vóc người cao gầy, vẻ mặt tuấn mỹ lặng lẽ đi qua lối đi giữa ghế sô pha. Đôi mắt trên khuôn mặt tựa pho tượng có ánh xanh le lói, trên mặt

là nụ cười tiêu chuẩn của người máy sản xuất số lượng lớn.



Khung cảnh này khiến Trình Thanh Lam an tâm. Hai người ngồi vào một chiếc sô

pha sát tường, ánh đèn ảm đạm, bồi bàn bưng tới hai ly, bên trong là

chất lỏng màu trắng sữa.



Hương vị ngọt ngào, Diệp Diễm không thích uống, gọi một ly rượu trắng từ từ thưởng thức.



Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười khẽ của nam nữ bàn bên cạnh, Trình Thanh Lam rất có đạo đức không nghe nội dung trò chuyện của họ, ngẩng đầu liền

thấy trong ánh đèn màu sáng là khuôn mặt điển trai vô cùng của Diệp

Diễm. Hai ngày nay vì chuyện chuẩn bị tới Nam Thành mà mặt anh đã lởm

chởm râu ria, tăng thêm vẻ nam tính cho những đường nét màu đồng.



“Thích nơi này à?” Diệp Diễm cầm ly lên, nhấp ngụm rượu.



“Ừ!” Trình Thanh Lam gật đầu, “Anh thì sao? Trước kia anh có đến bar không?” Trong đầu chợt hiện dáng vẻ mỉm cười trong sáng của thiếu niên anh tuấn trong quán bar mờ ảo.



Diệp Diễm lắc đầu: “Không.”



“Em cũng mới chỉ đến hai ba lần.” Trình Thanh Lam mỉm cười, “Sao anh lại

ngoan vậy? Em còn tưởng thanh niên nhà giàu ở Nam Thành sẽ là khách quen ở nơi xa hoa truỵ lạc chứ!”



Diệp Diễm cười nhạt: “Nói bậy.” Mới nói mấy câu, ly rượu nhỏ trước mặt anh

cũng đã thấy đáy, anh vẫy tay, bồi bàn máy lanh lợi đưa lên một ly đầy.



“Trước kia cũng không thấy anh uống rượu?” Trình Thanh Lam thấy anh uống thảnh thơi như vậy, không kiềm chế được mà hỏi tới.




Tiếng kêu gào sau lưng vẫn không ngừng, môi Diệp Diễm rời đi, anh dùng áo

khoác ôm lấy thân thể Trình Thanh Lam, che kín làn da trắng ngần làm

người khác chú ý. Hai người đi tiếp về phía trước, quẹo vào một ngõ nhỏ, nhà thứ hai mang bảng hiệu “Hotel”, hai người tiến vào.



Cạnh cửa là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo bình thường, ngẩng đầu quan sát hai người: “100 đồng một đêm!” Diệp Diễm cởi đồng hồ trên tay trái đưa cho cậu ta.



Trình Thanh Lam đau lòng nhìn thiếu niên vui mừng nhận lấy chiếc đồng hồ có

chức năng siêu khủng, có thể thực hiện video call, phát sóng điện từ gây nhiễu. Cô vẫn hi vọng còn chiếc đồng hồ giống cái của Diệp Diễm! Lại

lập tức bị Diệp Diễm kéo vào thang máy lên tầng ba, đi vào một phòng,

sau đó khóa trái cửa lại.



Tiếng kêu gào đeo đẳng hai người xa dần, ngoài phòng yên tĩnh trở lại.



Từ lúc vào phòng Trình Thanh Lam vẫn lo lắng dán lên nghe nghe động tĩnh

bên ngoài, lúc này mới yên tâm xoay người: “May quá, họ đi xa rồi.”



Đèn phòng chợt sáng. Đây là nhà nghỉ bình thường ở Nam Thành. Chiếc giường

trắng noãn khổng lồ, ánh đèn sáng trưng xuyên thấu từ bốn bức tường, màn hình LCD khổng lồ màu lam nhạt giữa không trung. Trang thiết bị cũng không quá kém. Sau giường còn có ban công, có thể thấy ánh sáng lượn quanh những cái cây ngoài cửa sổ.



Diệp Diễm ngồi trên giường, nhìn Trình Thanh Lam. Bởi vì mới vừa đánh nhau,

mái tóc ngắn màu đen của anh hơi rối, tăng thêm vẻ bất kham. Gương mặt

kiên nghị lạnh lùng không lộ vẻ gì, đôi mắt như màn đêm, nhìn xoáy vào

Trình Thanh Lam. Có lẽ là bởi vì thói quen của quân nhân mà lưng của anh thẳng tắp, hai tay đặt trên bắp đùi thon dài thẳng tắp.



Ánh mắt anh lướt qua mái tóc đen dài mượt cũng rối tung của Trình Thanh

Lam. Mặt cô hơi đỏ, nhiều chỗ quần áo bị xé rách, thân thể trắng noãn

như ẩn như hiện.



Trình Thanh Lam thấy hầu kết của Diệp Diễm giật giật, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của anh hình như có gì đó không ổn, về phần cái gì không ổn, dù sao

cũng khiến cô hoảng loạn. . . . . .



Trình Thanh Lam vội vàng cười ha ha xuất chiêu đổi chủ đề quen thuộc: “Hai

người kia thật sự kỳ quái, đúng là thần kinh! Lại còn đặt tên quán bar

là 2012, ra vẻ huyền bí, phải không? Ừm, cũng mười giờ rồi đấy, chúng ta phải về chưa?”



Lần này, Diệp Diễm không tiếp lời.



Ánh mắt anh dọc theo bắp chân bóng loáng trắng noãn đi lên dần, không thể

khống chế mà hơi dừng lại, cuối cùng rời về khuôn mặt tinh khiết trắng

bóc của cô. Đôi mắt thâm trầm, bình tĩnh mà kiên định nhìn thẳng vào cô.



“Lại đây.” Anh nói, giọng hơi khàn.