Anh Hùng Thời Loạn

Chương 34 : Anh yêu em

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


“Lại đây" Anh nói, giọng hơi khàn.



Trình Thanh Lam ngẩn người gần năm giây đồng hồ, biết thừa còn cố hỏi: “Tới....tới làm gì?”



Diệp Diễm im lặng, ánh mắt kiên định: “Bây giờ về vẫn còn sớm, Giai Tân chưa chắc đã đến. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát.”



Nhìn bộ dạng của anh, một kẻ chưa hiểu nhiều về phương diện nào của chuyện

nam nữ như Trình Thanh Lam, lại mang tâm lý may mắn tin tưởng rằng anh

chỉ muốn cô “nghỉ ngơi” một lát thôi. Cô đi đến, cách anh khoảng một

mét, ngồi xuống bên cạnh anh: “Phù, mệt thật đấy. Nhưng mà hôm nay rất

vui, cuối cùng cũng thấy được thế kỉ XXIII....”



Nửa câu sau bị thay thế bởi một hơi thở khác, vai Trình Thanh Lam bỗng hơi

đau, thân thể ngã xuống giường, bóng dáng cao lớn của Diệp Diễm chắn đi

ánh sáng. Hai tay anh giữ chặt Trình Thanh Lam, hai chân quỳ giữa hai

chân cô.



Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Trình Thanh Lam chỉ thấy đôi mắt đen thẳm kia

như có cái gì đó đang thiêu đốt, sắc bén vững vàng nhìn chằm chằm vào

cô. Ngay sau đó, anh liền cúi mặt xuống, mang theo hơi thở tinh khiết mà nóng bỏng của đàn ông, trong nháy mắt bao phủ lấy cô. Anh thành thạo

cạy mở môi cô.



Bả vai và cánh tay Trình Thanh Lam bị giữ thật chặt, không cách nào nhúc

nhích. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi. Hơi bối rối,

cũng hơi sợ hãi. Họ vẫn thường xuyên thân mật, mỗi lần anh đều khiến cho cô mãi lâu sau cũng không thể bình tĩnh nổi. Thế nhưng, đây vẫn là lần

đầu tiên họ thân mật ở một nơi nguy hiểm như....ở trên giường.



Diệp Diễm vẫn theo thói quen là người dẫn dắt, mỗi lần thân mật anh tiến

công hệt như tác phong chiến sĩ của mình, kiên định, chính xác, mạnh mẽ. Hôm nay thân thể cô lại bị anh khống chế đến mức không nhúc nhích nổi.

Mặc dù lúc này môi của anh cũng chỉ lưu luyến nơi môi lưỡi và hai má của cô, cô lại cảm thấy căng thẳng hơn bất cứ lần thân mật nào trước đây.

Như vậy không phải trạng thái “mặc chàng xử lí” sao?



“Anh buông em ra....” Khi đầu anh tựa vào nơi xương quai xanh của cô, cô mới vất vả lên tiếng “Đau quá....”



Lực nắm trên tay nhẹ lại một chút, nhưng vẫn không buông ra. Đầu của Diệp

Diễm tựa vào đầu cô, hơi thở phả vào tai cô, ngậm lấy vành tai cô, nhẹ

nhàng cắn mút.



Kích thích tê dại không chịu nổi từ từ trào dâng nơi vành tai, Trình Thanh

Lam run run, cảm thấy sự ngứa ngáy tê dại mau chóng lan rộng từ vành tai đến những nơi khác trên cơ thể.



“A...” Khẽ than một tiếng, Trình Thanh Lam bị chính tiếng kêu mềm mại của mình làm hoảng sợ, nhưng lại cảm thấy thân thể của Diệp Diễm dừng lại một

lát, sau đó động tác của răng môi lại càng nhanh hơn, mạnh hơn, khiến cô hơi đau.



“A, anh buông...” Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình mà

chỉ muốn đánh mình mấy cái, sau đó lại hắng giọng nói: “Anh không buông

thì làm sao em ôm anh?”



Lực nắm trên cánh tay chợt biến mất, thay vào đó đôi tay lại di chuyển

xuống hông cô, siết chặt. Hông cô bị nâng lên, buộc phải dán sát vào bộ

phận kia của anh. Trong lòng Trình Thanh Lam run rẩy, vật cứng nóng rực

dính sát vào người qua lớp quần khiến cô hơi khó chịu.



Chẳng lẽ anh muốn cô ngay lúc này?



Áo khoác và quần dài trên người Trình Thanh Lam không biết bị anh kéo ra

từ bao giờ, ném trên giường. Trên người cô chỉ còn chiếc quần ngắn và áo hai dây luôn theo bên người che đi nơi bí mật nhất của mình. Diệp Diễm

chợt cúi đầu, hôn cô nồng nhiệt, đồng thời bắt lấy một tay cô, dẫn dắt

xuống phía dưới của hai người mà tìm kiếm.



Trình Thanh Lam bị hôn đến mức mềm nhũn cả người, vừa nóng bỏng vừa kích

thích, mà thân thể người đàn ông đang ôm lấy cô cũng cực nóng. Anh hôn

cô, ngăn trở tầm mắt của cô, nhưng cô vẫn phát giác ra tay của cô đang

bị anh dẫn dắt xuống phía dưới.



Hình như anh đang đang muốn cô chạm vào.... Tay cô đang bị anh nắm chặt bắt

đầu hơi run. Chẳng qua là di chuyển có một chút thôi lại khiến cho nhịp

tim của cô gần như tăng gấp đôi!



Song cô lại không đụng phải vật thể nóng bỏng như trong tưởng tượng, anh

bỗng nhiên buông tay cô ra. Trình Thanh Lam cảm thấy phần dưới chợt

lạnh, chiếc quần phải cần dấu vân tay của cô mới có thể cởi ra, sau khi

ngón tay cô lướt qua, đã được anh thành công tận dụng cơ hội kéo xuống

tận đầu gối!
“Anh xin lỗi. Lâu quá không làm rồi.” Giọng nói của anh hơi mang ý xin lỗi, “Hơn nữa hiện giờ đang là người thú...”



Nghe giọng nói khàn khàn như đang đè nén của anh, Trình Thanh Lam vừa hồi

lại sức lực lập tức mềm lòng. Chợt nhớ đến chuyện gì, trái tim đập thình thịch. Nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của anh cô lại đau lòng. Cho nên bắt buộc

mình phải lấy dũng khí, bàn tay nắm chặt lấy, nghe thấy hơi thở của anh

trở nên nặng nề hơn.



“Haiz, bán thú, em cũng từng xem mấy loại phim này....” Cô cúi thấp đầu, đỏ

mặt, “Hồi còn học đại học, bị bạn cùng phòng dạy hư, có xem mấy lần.”



“Phim gì...” Bàn tay nhỏ bé mềm mại không thành thạo nắm lấy anh, lại khiến anh rung động vô cùng.



“Aizz, chỉ xem thôi!” Cô ngẩng đầu, đôi mắt có ánh sáng kì dị, “Chính là mấy

phim của Nhật Bản, dạy người ta làm như thế nào....”



Bán thú hít sâu một hơi, đêm nay cô nhiều lần lên đỉnh, mà anh chỉ được có

ba lần. Nhưng đây là lần đầu quai hàm kiên định của anh bật ra những âm

thanh vừa thống khổ lại vừa vui vẻ như thế.



Anh có phần không tin nổi nhìn thân thể người con gái trắng nõn bóng loáng

kia, thành kính mà ngượng ngùng quỳ gối giữa hai chân anh, vùi mặt vào

vùng rậm rạp màu đen kia, đôi môi đỏ mọng phát sáng như có ánh nước ngậm lấy anh, chậm chạp lên xuống. Sắc đẹp quyến rũ, cảm giác mê người tê

dại này khiến anh sắp phát điên!



"Ưm....” Gầm lên một tiếng như loài thú, anh vươn bàn tay có móng vuốt sắc nhọn

giữ chặt lấy đầu cô, tiến vào càng sâu, càng sâu hơn. Cô cũng dần tìm

được vị trí kia của anh, đầu lưỡi nho nhỏ nghịch ngợm liếm láp, nhưng

khuôn mặt đã đỏ đến mức không nhận ra nữa. Anh không nhịn được kêu một

tiếng, tóm chặt lấy mái tóc dài sau gáy cô, khiến cho động tác của cô

nhanh hơn.



Tốc độ lên xuống càng mau, cổ cô càng sâu, thân thể bán thú chợt cứng đờ,

đột nhiên rút ra rồi phóng thích. Ngay cả người kiên cường như anh cũng

phải ngồi yên một lát mới có thể trấn định nhìn người con gái trước mặt.



Mà cô quỳ gối bên giường, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng hai mắt lại sáng ngời vô cùng.



Bán thú chậm rãi đưa tay, ôm chặt cô vào lòng.



Ba giờ năm mươi phút.



Tại bình nguyên ở phía Nam vùng đất chết, lưới điện cao thế cách quân đội

Nam Thành khoảng một nghìn mét, đã đứng trong khoảng cách an toàn.



Trên con đường nhỏ tối đen, truyền đến tiếng bước chân và tiếng cười. Hai

bóng người vượt qua bóng đêm đi tới. Đi vài bước, bóng dáng cao lớn dừng lại, ôm chặt lấy người con gái bên cạnh, hai bóng người kề sát nhau

dưới ánh trăng. Người con gái được anh hôn nồng nhiệt, mặt đỏ đến tận

mang tai, vất vả đẩy anh ra, lại bị bán thú vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hình người kia si mê nhìn ngắm.



Cô gái cười, kiễng mũi chân hôn lên răng nanh của bán thú. Hô hấp của bán

thú hơi chậm lại, làn môi dày hơi mở ra, gần như bao trùm đôi môi nhỏ

xinh của cô.....Nụ hôn sâu đậm lâu vô cùng, khiến cô gái xúc động trong

khoảng thời gian dài.



“Lão đại.” Một giọng nói quen thuộc hơi khàn vang lên trong cơn gió đêm.



Động tác của bán thú dừng lại, kéo người con gái vào bên trong áo khoác màu

đen của mình theo phản xạ có điều kiện, ngước mắt nhìn.



Trần Giai Tân mặc đồ đen đứng ở phía cuối đường mòn cách đó khoảng năm sáu

chục mét, anh ta chậm rãi bước đến, gương mặt vốn tuấn lãng nhưng dưới

ánh trăng lại hơi bàng hoàng.



Diệp Diễm hiếm khi thấy vẻ mặt này của Trần Giai Tân. Anh và Trình Thanh Lam đồng thời nhìn vẻ mặt vô cùng u ám của Trần Giai Tân. Mà bước chân của

Trần Giai Tân nhanh dần lên, cuối cùng gần như chạy vọt đến trước mặt

hai người.



“Lão đại.” Anh nhìn Diệp Diễm, mặt xám như tro tàn, "Zombie tới.”



“Cái gì?” Diệp Diễm buông Trình Thanh Lam ra, ánh mắt lạnh băng.



“Vừa mới nhận được tin từ thành trì phía Bắc báo cáo về.” Giọng nói của Trần Giai Tân chưa bao giờ ngỡ ngàng như vậy, “Hàng ngàn Zombie, bảy giờ tối qua đã phát động tấn công, quân tiên phong vượt qua bức tường ngăn

cách, đánh vào vùng đất chết!”