Anh Hùng Thời Loạn

Chương 36 : Công chúa của tôi

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Gần đến trưa. Bầu trời trong xanh một cách hiếm hoi, ánh nắng chiếu lên vùng đất chết, nơi đã chém giết kịch liệt mấy giờ.



Diệp Diễm hoàn toàn không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, anh cùng với hội Trần

Giai Tân ra tiền tuyến bố trí sắp xếp vòng phòng thủ. Nhưng anh lại ép

Trình Thanh Lam nghỉ ngơi. Trình Thanh Lam vốn không chịu nhưng chợt nhớ tới một chuyện, ngay sau đó đồng ý.



Đưa mắt nhìn bóng dáng Diệp Diễm ẩn vào trận địa, Trình Thanh Lam xoay người, nhìn nơi đóng quân phía sau bộ chỉ huy.



Phía tây là một tòa nhà bỏ hoang màu xám, những thương binh được thu xếp ở đó.



Đinh Nhất.



Xuyên qua hành lang tràn ngập mùi thuốc gay mũi và tiếng kêu đau đớn, Trình Thanh Lam cảm thấy hơi thấp thỏm.



Lần cuối cô gặp Đinh Nhất đã cách đây nửa tháng rồi. Cô còn nhớ rõ lần đó,

nhớ rõ ánh mắt tức giận sau khi bị thương của anh, và cả vẻ mặt tĩnh

lặng lạ lùng sau khi được cô cứu.



Trái tim này đã có lúc rung động bởi vì anh, mặc dù bây giờ nghĩ lại đã như

chuyện xảy ra nhiều năm trước. Nhưng trong khoảng thời gian ở bên Diệp

Diễm, cô cũng từng nghĩ đến Đinh Nhất. Nhớ tới ngày đầu tiên anh xuất

hiện như thể anh hùng tuấn lãng, một người một ngựa cứu vớt cô khỏi cơn

hoạn nạn; nhớ tới thời gian cảm động hai người sống nương tựa lẫn nhau.

Và còn nhớ sự chăm nom, tính bá đạo cùng bản chất phong lưu tuấn lãng…

Tất cả mọi điều đều khiến cô áy náy, đau lòng.



Lời thổ lộ của anh, tình ý và dục vọng của anh đều chứa rắp tâm lợi dụng cô. Nhưng ảnh hưởng của anh tới cô vẫn rất lớn. Hôm nay đi gặp anh, cô sợ rằng hai người sẽ lúng túng.



Các thương binh nằm đầy hành lang, mấy người phụ nữ và những binh sĩ bị

thương nhẹ đang chăm sóc cho họ. Trình Thanh Lam nhanh tay lẹ mắt kéo

một binh lính đang vội vã chạy qua: “Đinh Nhất ở đâu?”



Binh lính không nhận ra cô, nhưng thấy cô mặc quân trang, lại nhắc tới Đinh

Nhất thì lộ vẻ tôn kính, chỉ một phòng phía sau: “Sếp Đinh mới vừa tỉnh, anh ấy bị thương nặng, ở trong đó một mình. Chị đừng ở lại lâu quá.”



Thấy Đinh Nhất rất được binh lính kính yêu, Trình Thanh Lam gật đầu lia lịa: “Đinh Nhất bị thương thế nào vậy?”



Binh lính nghiêm nghị hẳn lên: “Là ở chân tường Zombie. Một mình sếp Đinh chiến đấu với hai mươi Zombie, cuối cùng đỡ đạn cho một người anh em.” Ngừng lại một chút, “Năm trăm chiến sĩ ở Đại đội 3 đã thề phải giết hết Zombie bằng tất cả máu và ý chí mới không phụ kỳ vọng của sếp Đinh!”



Bóng dáng của binh lính biến mất ở chỗ quẹo, Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, đến gần gian phòng vô cùng yên tĩnh đó.



Cửa mở ra, ánh mặt trời từ cạnh cửa kéo dài đến hành lang không khỏi làm

cho Trình Thanh Lam cảm thấy ấm áp yên lòng, rồi cảm giác vui mừng phảng phất nhuốm lên trái tim.



Chỉ cần bước một bước nhỏ, hơi nghiêng người về phía trước, tất cả mọi thứ

trong phòng đều chiếm lấy tầm mắt cô. Trình Thanh Lam đứng ở cửa, ánh

mặt trời rực rỡ. Cô khẽ nghiêng đầu tránh ánh sáng đó, liền thấy người

kia nằm trên giường bệnh.



Vào khoảnh khắc cô xuất hiện ngoài cửa, anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn.



Thời gian không gian, hết thảy như bất động. Hai người nhìn vào mắt nhau, không cất một lời.



Trình Thanh Lam giơ tay lên che ánh nắng trên đầu. Trong ánh dương, cô thấy rõ bóng dáng quen thuộc, gương mặt quen thuộc đó.



Rõ ràng bả vai anh bị trúng đạn nhưng lại không an phận nằm nghỉ mà ngồi

thẳng tắp ở trên giường. Vai rộng eo hẹp, cánh tay cường tráng rắn chắc. Anh mặc quần rằn ri, không mặc áo, lồng ngực màu mạch khỏe khắn quấn

băng, có vết máu rỉ ra trên vai. Mái tóc đen của anh hình như hơi dài

ra, rối tung che trên trán, khuôn mặt tuấn lãng vẫn tràn đầy khí khái

anh hùng. Mấy ngày chiến đấu kịch liệt liên tục, cằm anh cũng mọc đầy

râu, lại càng lộ vẻ điển trai.



Trên người anh không chỉ có vết thương đạn bắn được băng bó, còn có vết cắn

sâu thấu xương. Nhìn vết cắn có thể thấy đây là dấu vết của Zombie.
không đợi Đinh Nhất trả lời mà cùng ra khỏi phòng bệnh.



Hai người cùng đi xuống lầu. Trình Thanh Lam cảm thấy vừa rồi mình lỗ mãng, nhẹ giọng hỏi thăm Tần Tuyết Thần. Cô gái đáp lại từng câu nhưng rõ ràng có phần ủ rũ. Trình Thanh Lam thấy hơi đau

lòng. Chỉ mới đầu hai mươi tuổi đã phải bán mình rời khỏi Nam Thành,

phục vụ mấy trăm người đàn ông, nhưng lại một lòng một dạ với Đinh Nhất

ưu tú như vậy.



“Haiz, cô đừng như vậy.” Trình Thanh Lam nói, “Ở đây ít phụ nữ thế, sẽ có đàn ông tốt thích cô. Đến lúc đó tôi cầu xin Diệp Diễm để cô ở bên anh ta.” Có ý là phụ nữ ít như thế, cô không phải phải sợ Đinh Nhất không yêu cô.



Tần Tuyết Thần lại lắc đầu. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Lam, nhiều ngày

không gặp, cô lại càng xinh đẹp hơn. Cô cắn môi dưới, như thể lấy hết

dũng khí mới có thể lên tiếng: “Chị Trình, sao chị lại không thích anh

Đinh?”



“Hả?”



“Mặc dù ngài Diệp là thống soái toàn quân. Nhưng anh Đinh cũng không kém hơn ngài.”



“Cô nói lung tung gì vậy?” Trình Thanh Lam bình tĩnh nói.



“Tôi không nói lung tung.” Tần Tuyết Thần nhìn thẳng vào Trình Thanh Lam,

“Nhiều lần anh ấy ở đây. . . . . . Khi anh vui vẻ, anh ấy sẽ gọi ‘Thanh

Lam’!”



Trình Thanh Lam ngây người. Hiểu “Vui vẻ” trong lời cô ấy là gì, mặt Thanh Lam đỏ lên, không biết phải nói gì.



Mà Tần Tuyết Thần nhu nhược như bị đè nén hồi lâu, nói tiếp với giọng kích động: “Nhiều lần tôi và anh ấy làm quá. . . . . . kịch liệt, quá lâu,

tôi sẽ mệt mỏi ngất đi, thế nhưng anh ấy vẫn tiếp tục. Có mấy lần, anh

ấy không phát hiện tôi đã tỉnh, tôi mới nghe thấy.



Khi anh ấy chạy nước rút, khi anh ấy lên đỉnh, anh sẽ gọi tên chị. Những câu tôi nghe thấy nhiều nhất chính là:



‘Cho tôi, Thanh Lam!’



‘Muốn tôi, Thanh Lam’!”



Khi lặp lại hai câu của Đinh Nhất, cô bất giác hạ thấp giọng, bắt chước ngữ điệu và vẻ mặt của Đinh Nhất. Thật ra vẻ ngoài phong thái của cô và

Đinh Nhất khác xa nhau, nên về lý chắc hẳn không thể giống được.



Nhưng có lẽ khi đó giọng nói và thần thái của Đinh Nhất để lại cho cô ấn

tượng quá sâu sắc, nên lời nói bắt chước Đinh Nhất của cô rõ ràng mang

theo vẻ cuồng dã, âm trầm và đè nén của Đinh Nhất.



Trình Thanh Lam chấn động, trong đầu không thể nào khống chế mà hiện ra thân

thể cường tráng trần trụi của Đinh Nhất. Anh nhất định sẽ dùng cánh tay

mạnh mẽ ôm chặt cô gái trong lòng, ánh mắt của anh nhất định sẽ nóng

bóng mà mê đắm, nụ hôn và động tác của anh nhất định vô cùng mạnh mẽ. Mà trong lúc mất khống chế, Đinh Nhất lại gọi tên mình.



“Cho tôi, Thanh Lam!”



“Muốn tôi, Thanh Lam!”



Dường như cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của Đinh Nhất đang vang vọng bên

tai mình, giống như được trở lại mấy tháng trước, anh ôm chặt cô trong

lồng ngực, hơi thở nóng rực của anh phả lên tai lên mặt cô.



Tần Tuyết Thần không ý thức được lời nói của mình khiến Trình Thanh Lam

chấn động, cô nói tiếp: “Còn có một câu, tôi chỉ nghe anh ấy nói một lần:



‘Tôi yêu em, công chúa của tôi’!”



Mắt Tần Tuyết Thần đẫm lệ: “Chị Trình, công chúa trong lòng anh ấy, là chị đấy. . .