Anh Hùng Thời Loạn

Chương 37 : Bán thú thô bạo

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trình Thanh Lam cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay đã đến thăm Đinh Nhất.



Rõ ràng khi hai người ở cùng nhau, cô cũng đã cố gắng hết sức, chút gợn

sóng lúng túng đã được gạt bỏ hoàn toàn. Nhưng sau khi nói chuyện với

Tần Tuyết Thần, tâm trạng của cô lại ngổn ngang trở lại. Cảm động, lo

lắng, tức giận, áy náy.... cảm xúc gì cũng có.



Đinh Nhất à, rốt cuộc cô nên nói gì cho phải đây?



Với tâm trạng hỗn loạn, một mình cô trở về bộ chỉ huy. Cô thấy rõ ràng mấy

ngàn mét ngoài kia là trận địa giao tranh ác liệt. Còn trên bức tường

Zombie màu xám, không ngừng có thi thể rơi xuống. Có lẽ là người, có lẽ

là Zombie.



Tâm trạng rối bời lập tức trở nên bình thản mà thê lương.



Không nên rối loạn vì Đinh Nhất nữa, hai người đều không biết có thể sống quá ba ngày không! Cô xoay người đi về phía bộ chỉ huy, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu.



Phía nam vẫn mênh mông tĩnh lặng. Con người và Zombie đang tranh giành sống

chết ở vùng đất chết, còn Nam Thành vẫn lặng lẽ phát triển thịnh vượng.



Trình Thanh Lam có phần căm hận Cố tướng quân và loài người dối trá lạnh lùng ở Nam Thành. Cố tướng quân cho rằng vùng đất chết bị ô nhiễm nên vứt bỏ sáu ngàn người. Nhưng hôm nay ai đã dùng tính mạng, vì những kẻ gọi là

loài người chính thống ở Nam Thành mà ngăn cản Zombie xâm nhập?



Đi tới trước cửa phòng chỉ huy, cô bỗng dừng bước. Bóng dáng cao lớn đang

gục bên bàn làm việc, vùi đầu trong cánh tay. Tấm lưng rộng khẽ phập

phồng.



Thì ra anh đã trở lại.



Có lẽ do quá lâu không ngủ, lại nhọc lòng bôn ba khắp nơi, anh gục xuống

bàn ngủ như một đứa trẻ. Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét tĩnh lặng nơi thái dương anh. Dù đang trong giấc mộng nhưng lưng và cổ

anh vẫn thẳng tắp.



Trình Thanh Lam bỗng mềm lòng, khóe miệng cong lên, muốn tiến đến nhưng lại không thể cất bước.



Một lúc lâu sau, cô lặng lẽ rời khỏi phòng.



Rất lâu về sau, khi Trình Thanh Lam nhớ lại cuộc chiến này, cô chỉ nhớ rõ

trong căn phòng chỉ huy đó, ngọn đèn vẫn tỏ suốt đêm thâu, và bóng dáng

cô đơn lặng lẽ chắp tay đứng trước cửa sổ của Diệp Diễm.



Ba mươi sáu giờ sau khi để một mình đội quân của Chu Tử ở lại tiền tuyến,

Diệp Diễm đã dùng hết tất cả các cách để trận chiến vốn dĩ phải hi sinh

rất nhiều trở thành chiến dịch kinh điển mà đời sau còn truyền tụng. Lúc đó, đội quân phòng thủ của Nam Thành giật mình trước náo động của Bắc

Bộ, có người len lén khởi động ống nhòm hồng ngoại rồi ghi chép hết

thảy. Mặc dù mãi về sau chiến dịch này mới được công bố, nhưng lại khích lệ ý chí sinh tồn của mỗi người ở đại lục.



Quân đội của Chu Tử cũng chỉ là con cờ giữ chân quân địch.



Hơn năm nghìn binh lính trong tay anh biến thành lực lượng vô cùng hùng

mạnh. Anh bày mưu tính kế trước mỗi trận chiến. Từng thời cơ, từng lần

tiến công và phòng thủ đều được anh tính toán chính xác.



Anh linh hoạt chia binh lính làm hai đội quân nhánh sau đào chiến hào, phối hợp ăn ý với Chu Tử để hàng nghìn Zombie rơi vào những hố ngầm chôn đầy gai nhọn và bom mìn;



Trong khi hai đội quân nhánh sau đang vật lộn, anh linh hoạt chỉ huy quân

cảnh vệ xông vào quân Zombie như một thanh đao nhọn, khiến đội hình của

chúng trở nên rối loạn. Mà những binh sĩ chỉ huy đội quân Zombie hiển

nhiên không phản ứng bén nhạy, trong quá trình tập hợp ẩn nấp, có vô số

Zombie chết bởi loạt súng càn quét của quân đội loài người đã chờ sẵn ở

ngoài.



Thậm chí khi quân Zombie định lặp lại chiêu cũ, vượt qua bức tường cao vắng
Chạy nước rút, chạy nước rút! Từ lúc mới bắt đầu anh đã điên cuồng chạy nước rút. Bàn tay thô ráp nắm lấy hông cô, khiến cô không thể nào nhúc

nhích. Ánh mắt nóng rực của anh lướt qua nơi đỏ thắm trên bầu ngực trắng nõn của cô, đưa tay ôm cô ngồi lên người mình. Như vậy khiến anh tiến

vào càng sâu, cô không chịu được cắn lên vai anh, để lại dấu răng sâu hoắm.



Mà hình như Diệp Diễm bị nhát cắn của cô kích thích, môi lưỡi vốn đang mơn trớn hai điểm đỏ ửng trên ngực cô, chợt chuyển sang cắn lên vai cô.



Cơn đau nhói truyền đến từ bả vai, Trình Thanh Lam không chịu được nữa mà cất tiếng kêu đau. Cảm giác đau

đớn và khoan khoái đan xen mãnh liệt dường như đã nhấn chìm cơn đau trên vai đó. Cô nghiêng đầu, hoảng sợ phát hiện trên vai là dấu răng sâu

hoắm, đã có máu rỉ ra.



Cô giật mình, giùng giằng định chạy trốn khỏi lồng ngực của anh. Nhưng làm sao có thể chạy thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ đó? Cô vội la lên: “Máu của em có độc, anh mau buông em ra! Em lấy thuốc giải cho anh!”



Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như ngọn lửa tán loạn, giọng nói cực

kỳ trầm khàn: “Từ nhỏ anh đã được tiêm vắc-xin chống độc, độc của em vô

dụng với anh.”



Trình Thanh Lam sững sờ, bất chợt bị anh ôm lấy, lật người lại. Anh di chuyển hai chân của cô, để cô đưa lưng về phía anh, quỳ gối trên giường. Vật

to lớn của anh tiến sâu vào. Luật động kịch liệt, lồng ngực nóng bỏng

của anh kề sát lưng cô, hàm răng lại cắn chặt lên bờ lưng trắng như

tuyết của cô.



Trình Thanh Lam lại kêu lên đau đớn. Vậy mà người tiến vào cơ thể cô dường như không nghe thấy, càng chiếm đoạt kịch liệt hơn!



Đây là đêm thứ hai của Trình Thanh Lam và Diệp Diễm. Vậy mà đêm nay Diệp

Diễm còn thô bạo tàn nhẫn hơn những lần về sau rất nhiều. Cho đến quá

nửa đêm, anh rốt cuộc cũng dừng lại, ôm Trình Thanh Lam vào lòng.



“Xin lỗi.” Anh ôm rất chặt, khiến cô hơi khó thở.



Thật ra về sau anh cũng dịu dàng đi nhiều. Nhưng mở đầu thô bạo, còn để lại

trên vai và người Trình Thanh Lam rất nhiều dấu răng. Phía dưới cô vừa

bắt đầu đã vô cùng đau đớn! Mãi tới lúc sau niềm khoan khoái mới choán

lấy cơn đau đó.



Trước kia cô hận nhất đàn ông không biết săn sóc phụ nữ. Hôm nay Diệp Diễm

đối đãi với cô thô bạo ngoài sức tưởng tượng, vừa mới bắt đầu cô còn hơi giận, nhưng khi cô ngẩng đầu lên trong cơn đau, thấy đôi mắt đem thẫm

thô bạo mất hết lí trí của Diệp Diễm, cơn giận chợt biến đâu mất.



Cô chỉ cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, anh đối xử với cô như vậy, làm cho cô đau đến chết đi sống lại. Nhưng khi cô nhìn anh lại cảm thấy đau lòng.



Anh là bán thú, nhất định cũng có thú tính, nhưng được che giấu rất kỹ. Nếu không gặp tình cảnh nguy cấp, anh cũng không bộc phát thú tính mà biến

thành bán thú. Hôm nay, anh phải trả giá bằng tính mạng của hai nghìn để đổi lấy thắng lợi, rốt cuộc anh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực và áy

náy?



Nhưng anh là thống soái toàn quân, anh không thể lộ vẻ yếu ớt trước mặt bất kỳ ai. Cho nên hôm nay, anh mới mất khống chế mà phát tiết với cô?



Diệp Diễm thú tính mất lý trí, Diệp Diễm thô bạo đoạt lấy cô, vậy mà cô chỉ cảm thấy đau lòng. . . . . .



Cả người Trình Thanh Lam được anh ôm chặt, rầu rĩ nói: “Có người nói với em làm sẽ ngất đi, em còn không tin, không ngờ hôm nay lại hôn mê thật. . . . . .”



Diệp Diễm yên lặng một lát rồi lại nói: “Xin lỗi. . . . . .”



“Không sao, em tha thứ cho anh.” Trình Thanh Lam khẽ cắn lấy ngực anh, vừa nhẹ nhàng vừa tê dại khiến anh phải hít sâu một hơi. Cô cười khẽ: “Anh đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc, cho em bạo hành anh một lần là được

rồi.”



Diệp Diễm chợt bật cười: “Được, nếu như em có năng lực đó.”



“Hừ!” Trình Thanh Lam giả vờ giận, “Được” cái gì chứ! Rõ ràng đây là lời hứa vô dụng, nếu cô có thể đẩy ngã Diệp Diễm lão đại thì cô đã là thống soái của vùng đất chết rồi!



Nhưng ngẩng đầu thấy khóe miệng cong lên của anh, Trình Thanh Lam lại mềm. Cuối cùng anh cũng cười rồi.



“Thanh Lam, vợ của anh. Sau khi Zombie rút binh, chúng ta sẽ kết hôn.” Diệp Diễm nói, “Mà ngày mai, anh sẽ thắng.”