Anh Hùng Thời Loạn

Chương 38 : Cuộc chiến Zombie

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Ngày 27 tháng 9 năm 2235 công nguyên, quân đội loài người nơi vùng đất chết

đã phải trả cái giá cực kỳ thê thảm để có thể chiến thắng quân đội

Zombie.



6 giờ 5 phút, quân đội Zombie phát động đợt tấn công mãnh liệt;



6 giờ 40 phút, quân đội loài người bất ngờ thay đổi từ trạng thái phòng

thủ sang phản công. Trong quá trình phản công cảm tử, phòng tuyến loài

người đã thành công rời về phía Bắc năm trăm mét;



8 giờ 30 phút, quân đội loài người đã bắt đầu tập trung tại khu vực một phẩy năm kilomet về phía nam bức tường Zombie.



9 giờ đúng, chín ngàn Zombie vượt tường bao vây một ngàn bốn trăm chiến sĩ loài người còn sống;



9 giờ 40 phút, vòng vây của Zombie, dưới sự dẫn dắt ngấm ngầm của quân

đội loại người, thu nhỏ đến phạm vi và cự ly thích hợp nhất để thực hiện tấn công bằng tên lửa đạn đạo. Tên lửa đã được phóng thành công từ năm

kilomet phía sau trận địa.



0,03 giây sau, đạo đạn nổ tung trên mục tiêu đã định. Trong tích tắc đó, dù

là những con người đang chiến đấu oanh liệt hay là Zombie đều không hẹn

mà cùng sững người. Vùng đất chết hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người ngẩng

đầu lên, nhìn bầu trời bao trùm bởi ánh lửa đỏ rực.



Tiếng nổ long trời lở đất! Ngọn lửa hừng hực vô bờ bến, trong chớp mắt bao

trùm khắp khu vực một kilomet về phía bắc đến hai kilomet về phía nam

tường Zombie!



Đám Zombie kêu oai oái, bò lăn lộn, khắp người đều là lửa. Nhưng các chiến

sĩ đã quyết tâm liều chết sao có thể cho phép. Họ cười gằn, hoàn toàn

không quan tâm bản thân cũng bị thiêu cháy mà người này tiếp nối người

kia đâm chết đám Zombie.



Trên vùng đất chết trống trải, chỉ vang vọng tiếng kêu rên vút trời của

Zombie và âm thanh thấp thoáng của chiến sĩ loài người. Họ hưng phấn hô

to bằng chất giọng khàn khàn: “Zombie, chết với ông nội đi!” “Ha ha! Thiêu cháy đám quái vật này đi! Báo thù cho cha mẹ ta!”



. . . . . .



Mặc dù Zombie không có cảm giác đau như loài người, nhưng bọn chúng cũng

biết sợ lửa. Chúng vội vã lùi lại khu vực một kilomet phía bắc tường

Zombie.



Thậm chí ngay cả Hoàng Địch Linh và bốn người đàn ông bình thản đứng trong

vùng đất Zombie cũng phải giật mình nhìn ánh lửa ngập trời. Họ bị hơi

nóng và khói bụi làm cho sặc sụa không thở nổi. Trong chốc lát, họ cũng

quên việc giục đám Zombie tiếp tục tấn công.



Mùi cháy xém kinh khủng lan tràn khắp vùng đất chết, theo cơn gió bay thẳng tới Nam Thành.



Mà ở khu vực rực lửa đó, còn lại hơn hai ngàn binh lính loài người như thể nhô lên từ dưới đất, xông tới bức tường Zombie với tốc độ khó tin, đóng lại cánh cửa ngăn cách với vùng đất. Bởi vì kịp thời vượt qua tuyến lửa từ hai bên, hai ngàn người này hi sinh một phần mười trong cơn hỏa

hoạn.



Khi Hoàng Địch Linh đứng tít đằng xa giục quân Zombie lao tới chân tường

Zombie, vô số súng pháo của bính lính loài người đã đồng loạt nhắm vào

vô ngàn Zombie đó.
thấy có gì không ổn. Kể cả lúc mới quen cô, Diệp Diễm cũng không có địch ý rõ ràng với Đinh Nhất. Cách thể hiện tình cảm của anh cũng nhất trí

với việc cầm quân: Cương quyết, kiên định, hiệu suất cao, tự tin.



Nếu Trình Thanh Lam đã đồng ý ở bên anh, anh tin chắc cô đã thuộc về anh.

Vì vậy mặc dù Đinh Nhất có khiêu khích nhưng anh vẫn không coi Đinh Nhất là đối thủ, ngược lại còn yên tâm giao quân cho Đinh Nhất.



Nhưng dần dà quan điểm này cũng thay đổi. Càng có được nhiều hơn anh càng

thấy không đủ. Nghĩ đến đã từng có người đàn ông giống anh, cũng từng

gần gũi với thân thể ngọt ngào động lòng người này. . . . . .



Anh cúi đầu che môi cô lại: “Anh muốn bắn chết hai người đàn ông này.”



Đêm đó, sau khi kết thúc hội nghị quân sự, Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam

tắm, đến khi Trình Thanh Lam xụi lợ nằm trong ngực thì anh ôm hông cô,

nói lạnh nhạt: “Tạm thời anh sẽ không giao binh lực cho Đinh Nhất.”



Trình Thanh Lam nhìn anh.



“Anh đã phái người giám sát anh ta hai tư giờ.” Diệp Diễm nói, “Trong quân đội, người có kỹ thuật khống chế sinh vật tốt nhất là anh ta. Anh mong rằng không phải anh ta, hơn

nữa cũng không có lý do để anh ta làm vậy. Nhưng quân Zombie đột nhiên

gây khó dễ tức là người khống chế Zombie có thể vừa mới nghiên cứu được

kỹ thuật khống chế. Anh cho rằng mấy kẻ trốn vào vùng đất Zombie không

có khả năng đó. Nhất định có người giật dây đằng sau.”



Trình Thanh Lam không biết phải nói gì. Cô không thể tin cũng như không chấp nhận được việc Đinh Nhất chính là

người đứng sau chuyện này. Nhưng nghi ngờ của Diệp Diễm cũng không vô

lý. Dù sao người biết kỹ thuật khống chế sinh vật cũng không nhiều.

Nhưng nếu để cho cô lựa chọn, cô thà rằng tin tưởng Đinh Nhất là người

trong sạch.



Vừa nhắc tới Đinh Nhất, lời nói mấy ngày trước của Tần Tuyết Thần lại hiện về trong đầu, Trình Thanh Lam ngẩn người.



Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt mất hồn của cô, bỗng nói: “Còn có Đinh Nhất.”



“Hả?” Suy nghĩ Trình Thanh Lam bị anh cắt đứt, có phần không phản ứng kịp.



“Cũng là người nên bắn chết.” Diệp Diễm chợt siết chặt cánh tay trên eo cô.



Mặt Trình Thanh Lam lập tức nóng lên. Dĩ nhiên cô biết Diệp Diễm không thể

báo thù riêng mà bắn chết Đinh Nhất thật. Nhưng mà mức độ thân mật giữa cô và Đinh Nhất thậm chí còn vượt qua bạn trai thời đại học. . . . . .



Sao Diệp Diễm không nhận thấy cô lại ngẩn ngơ chứ, người đàn ông kiệm lời

cũng không muốn nói gì thêm nữa, chỉ dễ dàng lật người áp lên cô gái

trong lòng, dùng hành động chứng minh và còn liên tục chứng minh quyền

sở hữu của mình.



Sáng sớm hôm sau, khi Trình Thanh Lam đau lưng tỉnh lại, Diệp Diễm đã trầm tư ngồi bên ban công.



Thì ra sáng nay, hai bức thư một trước một sau được đưa đến tay Diệp Diễm.



Bức thư thứ nhất do một con Zombie cầm cờ trắng đưa đến chân tường Zombie;



Bức thư còn lại thông qua phương tiện truyền tin. Bức thư này đến từ quân canh phòng Nam Thành.