Anh Hùng Thời Loạn

Chương 39 : Đinh Nhất bị giam lỏng

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Phòng chỉ huy.



“Nói thử xem.” Gương mặt Diệp Diễm trầm tĩnh. “Mọi người thấy hai bức thư này thế nào?”



Trước đó Trình Thanh Lam đã xem qua hai bức thư kia. Đó là thư đến từ vùng

đất Zombie do Hoàng Địch Linh gửi tới, kẻ được xem là thủ lĩnh của bọn

đàn ông kia - kẻ thù không đội trời chung của họ.



Trong thư Hoàng Địch Linh đã nói rất rõ ràng: Hi vọng Diệp Diễm sẽ hợp tác

với hắn, cùng uy hiếp Nam Thành để đạt được càng nhiều lợi ích.



Trong thư hắn cũng có nói, lần này mặc dù số lượng Zombie bị Diệp Diễm giết

lên đến ba vạn, nhưng tổng binh lực của hắn có đến mười vạn. Thay vì hai bên đều tổn hại, hắn đề nghị hợp tác, cùng nhau chống lại Nam Thành,

nhằm đạt được càng nhiều tài nguyên, đàn bà và địa vị. Hắn hi vọng có

thể được gặp mặt trực tiếp để nói chuyện.



Một lá thư khác đến từ Nam Thành do tổng chỉ huy tối cao của biên phòng

quân Nam Thành gửi đến - Đại úy Hà Khâm Du. Thư anh ta gửi rất ngắn gọn, ý nói, anh ta biết rõ sự xáo trộn nơi vùng đất chết. Nhằm duy trì sự an toàn của Nam Thành, anh ta mong Diệp Diễm ra sức phối hợp, tóm gọn tên

trùm thổ phỉ nơi vùng đất Zombie kia, đồng thời tiêu diệt luôn quân đội

Zombie.



Một kẻ mềm mỏng mong muốn được tìm nơi dựa dẫm, một kẻ lại dùng giọng điệu

ngạo mạn nhưng lại không thể không nhờ đến sự trợ giúp của Diệp Diễm.



Hoàng Địch Linh nói là có mười vạn binh lực, nhưng trên thực tế hắn có bao

nhiêu quân, không ai biết; huống chi cho dù hắn có mười vạn Zombie, cũng không thể trang bị vũ khí cho mười vạn quân này. Cho nên số lượng nhất

định ít hơn mười vạn. Tuy nhiên, cho dù trong tay hắn có bao nhiêu binh

lực đi chăng nữa, việc Diệp Diễm có thể một lần tiêu diệt gọn bọn chúng

hay không vẫn là điều không thể đoán trước.



Nhưng dường như hắn không biết lai lịch của Diệp Diễm. Ngày đó, bằng hai quả

tên lửa làm rung động cả quân địch, Hoàng Địch Linh chắc cũng không ngờ

rằng, đó là hai quả tên lửa cuối cùng. Hôm nay quân của Diệp Diễm chiếm

đóng bên tường Zombie, từ trên cao nhìn xuống, Hoàng Địch Linh cũng

không dám liều mạng tấn công.



Mà quan quân Nam Thành mặc dù ăn nói ngạo mạn, nhưng lập trường của họ cũng làm cho người ta cảm thấy rất hợp tình hợp lý.



“Liên minh với Nam Thành,” Trần Giai Tân dứt khoát nói, “Thân là quan quân của đế quốc, đây là trách nhiệm mà chúng ta nên làm.”



Diệp Diễm gật đầu, nhìn về phía Chu Tấn.



Chu Tấn cười cười: “Lão đại, tôi không có ý kiến. Anh mang Zombie đi đánh

Nam Thành, tôi cũng đi theo anh; anh mang quân Nam Thành đi tiêu diệt

Zombie, tôi sẽ đi đánh Zombie.”



Nói cũng như không! Trình Thanh Lam khinh bỉ liếc Chu Tấn, Chu Tấn xấu hổ cười cười.



Trình Thanh Lam ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt Diệp Diễm đang nhìn về phía

mình. Muốn cô nói sao? Từ trước tới giờ cô chỉ cần nghe theo quyết định

của họ là được.



Cuối cùng mọi người lại cùng nhìn chằm chằm về phía Trình Thanh Lam.



Trình Thanh Lam suy nghĩ một chút, cuối cùng phát hiện ra mình cũng chỉ có một đáp án, thật mất mặt nói: “Em giống với Chu Tấn.”



Chu Tấn ở bên cạnh buồn cười.



“Lão đại, tôi không đồng ý.” Bàn tay to của Hồng Huân đập xuống bàn, “Mặc dù lần này chúng ta đấu với tên họ Hoàng kia đến một mất một còn, nhưng
Trình Thanh Lam chạy vội tới.



Từ xa cô đã nghe thấy anh cười lạnh: “Sao? Không để tôi đi ư?”



“Sếp Đinh!” Một người nói “Sếp Diệp dặn dò cho chúng tôi phải chăm sóc anh dưỡng bệnh.”



Người còn lại khuyên nhủ: “Sếp Đinh, bên ngoài giờ đang rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều ở đây, sao anh phải đi?”



Sợ họ có xích mích, Trình Thanh Lam bắt lấy cánh tay Đinh Nhất: “Đinh Nhất, anh đi theo tôi, tôi có việc cần nói.”



Đinh Nhất đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô.



Trình Thanh Lam cố chấp nhìn thẳng vào anh. Hai binh lính này cũng nằm trong

đội cảnh vệ của Diệp Diễm, biết Trình Thanh Lam. Thấy cô phất tay cũng

không nhiều lời, liếc mắt nhìn nhau rồi rời đi.



Trình Thanh Lam kéo Đinh Nhất trở về.



Bất ngờ là, Đinh Nhất lại không lên tiếng phản kháng, chỉ đi theo cô. Đi

hơn một trăm mét Trình Thanh Lam mới kịp nhớ ra cô vẫn đang nắm tay anh! Cô đột nhiên rút tay ra, nhưng không thành công, tay đã bị anh tóm chặt lấy.



Bàn tay của quân nhân thô ráp chai sạn giống tay Diệp Diễm, hoàn toàn đối lập với bàn tay mềm mại trắng nõn của cô.



“Buông ra!” Trình Thanh Lam lạnh lùng nói.



Nhưng người đàn ông này luôn chẳng bao giờ quan tâm đến sự phản kháng của cô. Súng trên tay bị vứt xuống đất, một tay kéo cô vào lòng.



Trình Thanh Lam nhất thời sơ sảy không đề phòng, thân thể liền bị ôm chặt

trong lồng ngực ấm áp rộng rãi của anh. Một tay anh vòng trên lưng cô,

tay kia lại siết chặt hông cô, tựa như muốn để cô nhập vào trong cơ thể

mình.



Tim Trình Thanh Lam đập như sấm, bên tai phải cũng như ù đi, tiếng ong ong làm cô hoảng hốt gần nửa giây.



Thế nhưng Trình Thanh Lam hôm nay không còn là Trình Thanh Lam khi xưa nữa. Tay cô đấm mạnh lên ngực anh, còn đầu gối thì thúc vào bụng anh.



Đinh Nhất bị đau, rên một tiếng, nhưng hai tay vẫn siết chặt cô không rời.

Trình Thanh Lam nghiêng đầu, thấy hai binh lính cách đó không xa đang

ngây người nhìn họ. Trình Thanh Lam lại huých mạnh khuỷu tay vào dưới

nách anh, lần này lực mạnh vô cùng, khiến Đinh Nhất đau đến hơi cong

người. Lúc này Trình Thanh Lam mới đẩy mạnh anh ra, chạy khỏi ngực anh.



Lực tấn công của Trình Thanh Lam đã thuộc những người giỏi nhất trong quân. Khoảng cách gần như vậy mà dùng toàn bộ sức lực tấn công, e là Diệp

Diễm cũng không chịu nổi. Cô lui về sau mấy bước, nhìn Đinh Nhất không

nâng nổi người lên, Trình Thanh Lam hơi hối hận vì đã ra tay nặng như

thế.



“Anh không sao chứ....Tôi, tôi ra tay hơi nặng....”



Đinh Nhất từ từ ngẩng đầu lên nhìn Trình Thanh Lam. Anh hít sâu, chậm rãi ngồi thẳng dậy, một tay nhấc lấy cái balô dưới đất, tay kia nhặt súng lên, sau đó không hề nhìn cô mà bước từng bước trở lại căn nhà phía trước,



Cho đến khi bóng lưng anh biến mất ở cửa lớn một lúc lâu, Trình Thanh Lam

vẫn đang ngây người. Ánh nhìn vừa rồi của Đinh Nhất khiến cô cứng người.



Đó là ánh nhìn thế nào? Không có tức giận, không có đau khổ, không lạnh lùng, thậm chí không hề chán ghét.



Trong đôi mắt trong suốt sáng ngời như sao kia, chỉ có sự dịu dàng sâu không thấy đáy.