Anh Hùng Thời Loạn

Chương 40 : Thuộc về anh

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Mặt trời đỏ đang lặn dần ở phía Tây, gió bắt đầu thổi. Cát bụi cuộn lên, đống đổ nát hoang tàn cũng bị bao phủ bởi sương mù.



Trình Thanh Lam đang đứng trước tường Zombie bỗng nhiên lạnh run, mới giật

mình phát hiện mình đã ngẩn người một lúc lâu. Tự cười giễu mình, cô

xoay người trở về. Thấy lính trinh sát đang đứng bên kia hoảng hốt vì

hành động của mình, cô cười xin lỗi.



Ở nơi xa, sở chỉ huy và nơi dưỡng sức của thương binh như hai con thú xám đen đứng sừng sững giữa trời chiều, lẳng lặng mà hướng về vùng đất

Zombie. Mà đứng trước hai tòa nhà kia, binh lính giữ trọng trách đang

lặng yên cầm súng đứng thẳng.



Nhìn vẻ tĩnh lặng đến thê lương này, trong lòng Trình Thanh Lam chợt dâng lên cảm giác hào hùng mà buồn bã. Sự khó chịu đè nén trước đó đã tan biến bởi cảm giác hào hùng này.



Không có việc gì là hoàn hảo cả.



Cô tự nói với mình. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Diệp Diễm,

lòng cô đều trở nên thật mềm mại, đủ để đè nén tất cảm cảm xúc. Chỉ cần

thấy Diệp Diễm, chỉ cần thấy anh, vậy là đủ.



Nghĩ tới đây, cô bỗng bật cười. Đúng vậy, ngày đó cô đã nói giống Chu Tấn. Diệp Diễm đi đâu, cô theo đó.



Cô đi lên cầu thang, phòng của cô và Diệp Diễm ở lầu ba. Phòng rất rộng

nhưng chuyện hai người làm nhiều nhất chính là lăn lộn trên ghế dựa. Đã

qua giờ cơm tối, anh đang ở trong phòng hay trong phòng chỉ huy đây nhỉ?



Vừa mới lên lầu ba, cô lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Chị dâu!”



Trình Thanh Lam đang ngẩn ngơ, bị quấy rầy liền ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện có mấy người đang ngồi ở chỗ ban công trên lối rẽ lên lầu ba. Mấy người quen như Diệp Diễm, Hồng Huân, Chu Tấn, Trần Giai Tân đều có mặt.



Cô chưa từng thấy mấy người kia nhàn nhã ung dung như vậy. Ngồi dưới ánh

hoàng hôn, trên tay mỗi người cầm một chai rượu, ngón giữa kẹp một điếu

thuốc lá tỏa khói.



Mà Diệp Diễm không thể nghi ngờ là người bắt mắt nhất trong số họ. Anh tựa lên ghế, không đội quân mũ, áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt, hai nút áo ở trên cùng đã được cởi ra, để lộ lồng ngực màu đồng, mang dáng vẻ thật khác ngày thường. Tay trái

của anh khoác lên lan can, cầm một chai rượu nhỏ màu xanh nhạt. Ngón

giữa tay phải kẹp điếu thuốc kề lên miệng.



Thấy Trình Thanh Lam, anh hút nhẹ vào một hơi rồi để xuống, phả ra một luồng khói. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú qua làn khói trắng.



Trình Thanh Lam bỗng hơi xấu hổ. Trước bao nhiêu người mà anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc tựa một vật chỉ thuộc về anh như vậy.



Mẹ nó! Cái gì cũng đều làm rồi! Còn xấu hổ gì nữa? Trình Thanh Lam tự giễu trong lòng, lấy lại bình tĩnh, bước nhanh về phía họ.



Rất tự giác đi đến cạnh Diệp Diễm nhưng lại không có chiếc ghế dư nào. Chu

Tấn và Trần Giai Tân đồng thời đứng dậy nhường chỗ, Diệp Diễm lại để

chai rượu xuống, đổi điếu thuốc sang tay trái, vươn tay phải lên ôm cô

đặt trên đùi.



Họ Trình nào đó nhất thời mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh ngồi thẳng như núi. Trần Giai Tân bình tĩnh ngồi xuống, Chu Tấn cũng cười


“Còn có Lâm Uyên, Tạ San.” Trần Giai Tân bỗng nói.



“Lâm Uyên là giảng viên đại học, Tạ Sơn là thượng úy của bộ phận hậu cần hành chính tổng hợp của khu Đông.” Hồng Huân rầu rĩ nói, “Mẹ kiếp, hai người họ chết thật không đáng!”



Chu Tấn đang gục đầu buồn bực uống rượu, đột nhiên ngẩng lên, sững sờ một

lát rồi nói: “Diệp lão đại, có khi nào người của chúng ta sẽ chết đến

không còn một mống không?”



Hồng Huân và Trần Giai Tân đều rùng mình, không hẹn mà cũng vùi đầu uống

rượu. Một lát sau, Hồng Huân mắng: “Chu Tấn, mẹ nó anh ủ rũ đủ chưa?”



Diệp Diễm không lên tiếng, bất chợt nâng chai rượu lên. Hầu kết anh phập

phồng, nửa chai rượu trút xuống từ cổ họng. Anh ném bình xuống đất, đang định nói gì thì thình lình cô gái trong lòng anh ở lên tiếng: “Không

đâu!”



Bốn người đều nhìn Trình Thanh Lam.



Trình Thanh Lam đã chóng mặt đến không chịu được, ba người trước mắt đều lung la lung lay. Trời cũng đã tối, cô cố gắng trợn mắt, tự cho là rất

nghiêm túc mà nói, thực ra giọng nói đã nhẹ nhàng đến mức

khiến mọi người tê dại: “Họ không chết đâu.... Chu Tử, Lâm Uyên, Ta San, và cả....hai nghìn năm trăm....binh lính, cũng....sẽ không chết!”



Cô nói một cách hùng hồn, nhưng nhìn bộ dạng thì biết là đã say. Mấy người khác cũng không biết nói gì để đáp lại.



Chỉ có Chu Tấn tỉnh táo hơn cô một chút đáp lại: “Cô say rồi! Họ đã chết!”



Trình Thanh Lam đang ở trong lòng Diệp Diễm đột nhiên nhỏm người dậy, ánh mắt trợn tròn: “Không, chết!” Tay cô run run chỉ vào mình, mặc dù đã say

nhưng cô nói rất liền mạch; “Mấy người nhìn tôi, tôi đã chết một lần ở

năm 2010 rồi, nhưng lại vẫn sống đến tận bây giờ. Cho nên....họ cũng

không chết đâu....”



“Cô.... không phải cô nói mình xuyên không sao?” Vẫn chỉ có Chu Tấn có thể đáp lại.



Trình Thanh Lam không để ý đến anh ta, run rẩy quay đầu lại, giương đôi mắt

mông lung nhìn khuôn mặt nghiêm túc ở đằng sau: “Diệp Diễm, anh nói xem, em là người chết hay người sống? Em đã....trải qua tất cả, rốt cuộc đây là....ảo giác hay sự thật?”



Chu Tấn túm lấy vạt áo Trần Giai Tân, lẩm bẩm: “Cô ấy say rồi, say rồi...”

Trần Giai Tân không để ý để anh ta, tiếp tục uống rượu, Hồng Huân thì

nhìn Trình Thanh Lam.



Diệp Diễm không để ý xem họ đang làm chuyện gì. Anh chỉ cúi đầu nhìn người

trong lòng đang đỏ mặt mà cười, và cả đôi mắt nồng đậm bi ai kia. Anh

đột nhiên giơ tay lên, siết chặt cô vào lòng, cô đau đến hít vào một

hơi, anh cũng không quan tâm xem cô đang tỉnh hay đang say, cũng chẳng quan tâm cô có nghe được lời của anh hay không.



Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, gằn từng chữ một: “Không phải ảo giác. Trình Thanh Lam, bất kể em là người chết hay người sống, cũng chỉ có thể là

vợ của Diệp Diễm.”