Anh Hùng Thời Loạn

Chương 41 : Liên minh với Nam Thành

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Thanh Lam, em có bằng lòng tiếp tục cuộc sống như bây giờ không?” Diệp Diễm

mặc áo sơ mi. Dưới ánh nắng sớm, anh xoay người nhìn cô gái nằm trên

giường. Trình Thanh Lam không cần nghĩ ngợi: “Bằng lòng!”



Mặc dù là câu trả lời trong dự liệu nhưng Diệp Diễm vẫn mỉm cười, đường nét khuất sáng càng lộ vẻ anh tuấn kiên cường. Anh cài từng nút áo, cơ bụng cơ ngực màu đồng rắn chắc dần dần được che lại.



Trình Thanh Lam nhìn mà ngẩn người, mặt nóng lên.



Dù có say nhưng không đến mức mất trí nhớ, nên Trình Thanh Lam có thể nhớ

mang máng mình làm gì Diệp lão đại. Thật ra cô vẫn còn nhớ rõ mồn một,

nghĩ lại mà hoảng loạn.



Nếu cô mất ý thức hoàn toàn thì tốt rồi. Nhưng lần nào cô say rượu cũng

hưng phấn, không khống chế được hành vi của mình, hơn nữa còn nhớ mình

đã làm gì. Trước kia cô đã từng vì chuyện này mà hỏi thạc sĩ tâm lý học

MM. Nhà tâm lý học MM tàn nhẫn cất lời lạnh lùng: “Như vậy tức là khi cô uống rượu, nửa trước của cung phản xạ rất nhạy bén với kích thích;

nhưng nửa sau của cung phản xạ đã tê liệt. Nên cô mới biết mình đang làm gì nhưng lại không thể khống chế được.”



Có phải vậy không? Trình Thanh Lam không hiểu những lý luận chuyên ngành.

Nhưng khi thấy dấu răng lấp ló sau lớp áo sơ mi bộ đội màu xanh nhạt

trên cổ anh, cô thật sự xấu hổ không thôi.



Diệp Diễm cũng không nhạy cảm đến mức có thể phát hiện được những dao động

cảm xúc phức tạp của phụ nữ, thấy cô định cuộn người vào trong chăn,

anh đành ngăn cản: “Mặc quần áo đi.”



“Hả?” Trình Thanh Lam thò đầu ra, cô cũng mệt quá rồi, còn muốn ngủ thêm lát nữa. Đêm qua cô còn mệt hơn anh đó, có biết không?



Diệp Diễm khẽ cúi đầu: “Anh có lời muốn nói với em.”



Có lời gì? Nhất định phải mặc đồ mới nói được sao?



Không đúng! Logic kiêu gì thế này? Trình Thanh Lam xấu hổ cực kỳ, vội vàng

mặc quần áo tử tế. Cũng may Diệp Diễm không nhìn chằm chằm vào cô nữa.

Khi cô ăn mặc chỉnh tề xong, Diệp Diễm nói: “Anh vốn định nói từ hôm

qua.”



Hôm qua! Anh còn nói nữa, rõ ràng anh cầm đầu việc chuốc rượu cô! Trình Thanh Lam nhíu mày nhìn anh.



Thấy vẻ mặt hơi chút tức giận của cô, Diệp Diễm hiểu ý, mỉm cười. Anh đi tới bên giường, nhìn cô từ trên cao: “Cũng vì hôm qua anh vui quá.” Anh cho tay phải vào túi quần, lấy một cái hộp nhung đỏ nhỏ xinh ra.



Cái hộp nhung đỏ trước mặt. . . . . . có vẻ cực kỳ cổ xưa. . . . . . Tim cô đập thình thịch.



Diệp Diễm hắng giọng. Trong tay anh, cái hộp nhung đỏ đó có vẻ cực kỳ nhỏ

bé. Anh cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, hàng mày anh tuấn nhếch lên,

đôi mắt như mực kiên định cố chấp.



Anh quỳ một chân xuống, cẩn thận mở cái hộp nhung đỏ ra, để lộ chiếc nhẫn lóng lánh rực rỡ bên trong.



“Trình Thanh Lam, lấy anh nhé!” Giọng nói của anh vô cùng trầm, như thể phát

ra từ nơi sâu nhất trong lồng ngực. Có lẽ bởi vì sáng dậy chưa uống nước nên lại càng khô khốc. Nhưng từng chữ từng chữ đều mạnh mẽ, có khí

phách.



Trình Thanh Lam ngây người.



Mặc dù anh đã từng nói muốn kết hôn với cô, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý nên sẽ không khóc lóc thảm thiết. Song, khi người đàn ông của hai trăm năm sau thật sự quỳ gối trước mặt mình, cô không thể nào ngăn trở sự dịu ngọt tràn ngập đầy cõi lòng.



Anh nhìn cô với đôi mắt sáng quắc, không hề có gợn sóng dao động và ý định

lùi bước trước sự ngẩn ngơ của cô gái trước mặt. Mãi lâu sau mới nghe

thấy Trình Thanh Lam hỏi: "Ở đây đàn ông các anh. . . . . . cũng cầu hôn phụ nữ như vậy à?”


Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Anh cho rằng anh và tôi có thể tấn công Nam Thành ư?”



Hoàng Địch Linh cười: “Diệp lão đại có thể giao dịch cùng Nam Thành, chỉ cần anh bằng lòng thì tất nhiên là có thể.”



Trình Thanh Lam tập trung nghe cũng phải âm thầm run lên. Diệp Diễm biết lối

đi bí mật, nếu cho quân lẻn vào Nam Thành, trong ngoài kết hợp đoạt lấy

biên phòng, cũng không phải là không thể.



Diệp Diễm không tỏ ý kiến, hỏi: “Hoàng Địch Linh, ai đã dạy anh cách khống chế Zombie?”



Hoàng Địch Linh nhìn họ: “Anh nói cho tôi biết sự lựa chọn của mình trước đã.”



Diệp Diễm yên lặng trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng, nói: “Có người cũng đề nghị tôi như vậy.”



Ba người hội Hoàng Địch Linh không hiểu. Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân đều sững sờ.



Diệp Diễm hơi dừng lại, chậm rãi nói: “Giao anh và đám người sau anh cho Nam Thành, cũng vậy, sẽ có vô số phụ nữ và tài nguyên được đưa đến vùng đất chết.”



Vậy mà Hoàng Địch Linh chỉ hơi ngẩn ra, cũng không giật mình đến mức hoảng

loạn, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Diễm: “Diệp Diễm ơi là Diệp Diễm, anh

có biết anh làm hỏng bao nhiêu chuyện tốt của tôi không?”



Vừa dứt lời, sáu người đã đồng thời rút súng ra. Diệp Diễm nhanh nhất, nổ

súng đầu tiên. Thân thể Hoàng Địch Linh chấn động, giơ tay lên bắn liên

tiếp. Diệp Diễm nhào về một bên, tránh khỏi cú đạn chết người này.



Trần Giai Tân và Trình Thanh Lam cũng nhanh như chớp, khó khăn tránh khỏi

những luồn đạn của dối phương. Trần Giai Tân không bắn trúng đối phương, nhưng Trình Thanh Lam lại bắn trúng đùi một người.



Vai Hoàng Địch Linh trúng đạn, nghiến răng nghiến lợi bước một bước dài leo lên tường, bắn yểm trợ từ trên cao. Hai người đàn ông dưới đất một nằm

một đứng ra sức bắn điên cuồng. Ba người đã mở trang bị, không bị đe dọa bởi đạn thường, uy lực bỗng chốc tăng lên gấp bội. Như thể ba Tu La

trấn giữ bức tường cao.



Mà bên này, Trình Thanh Lam cũng đã mở trang bị ra. Ba người nhanh chóng

lẩn vào khúc quanh sau tường, có vật che chắn nên cũng chiếm ưu thế so

với Hoàng Địch Linh.



Trình Thanh Lam thở hổn hển liếc nhìn Diệp Diễm. Diệp Diễm cũng khẽ chau mày. Rõ ràng đã giao hẹn với quân Nam Thành rằng khi Diệp Diễm ho khan, họ

sẽ nhào ra đánh úp, bắt sống ba người hội Hoàng Địch Linh. Tại sao không có động tĩnh gì?



Bỗng có tiếng vang lớn truyền đến từ phía tây, ba người hội Trình Thanh Lam

nhìn theo. Trên mặt biển mênh mông bát ngát mịt mùng, những người cao

lớn cường tráng mặc đồ đen từ đầu đến chân không để lộ chút da nào, chợt xuất hiện bên vách núi.



Liên quân Nam Thành rốt cuộc cũng ra tay! Mặc dù không tấn công ở thời cơ

tốt nhất nhưng cũng không sao! Ba người hội Hoàng Địch Linh nhất định sẽ bị bắt sống!



Diệp Diễm thấy viện binh đã đến, là người có phản ứng phối hợp đầu tiên! Anh xoay người, lao khỏi bức tường, dùng hai súng bắn liên tục!



Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân theo sát phía sau anh, nhào ra khỏi tường

với tâm lý tấn công! Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Trình

Thanh Lam liếc thấy mười mấy người đàn ông cường tráng xuất hiện bên

vách núi chợt nâng họng súng màu xám lên.



“KHÔNGGGGG!” Trình Thanh Lam kêu lên cuồng loạn! Trong khoảnh khắc đó cô không thể

nào hô hấp được, trơ mắt nhìn. Diệp Diễm đứng trước cũng quay đầu về

phía biển...