Anh Hùng Thời Loạn

Chương 4 : Đội quân động vật

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Nếu nhìn thấy một con cún, bạn sẽ cảm thấy đáng yêu. Nhưng nếu nhìn thấy

một con chó khổng lồ, có lẽ bạn sẽ đi đường vòng. Lá gan lớn hơn một

chút, có lẽ cũng dám tiến lên đùa giỡn.



Nhưng nếu một lần nhìn thấy hơn trăm con chó lực lưỡng, xếp thành hàng thành

ngũ ngay ngắn chỉnh tề ngồi xổm trước mặt bạn, nhìn bạn như hổ rình mồi, e rằng chân bạn đã mềm nhũn rồi. Bởi vì mỗi đứa chúng nó chỉ cần cắn

bạn một miếng, cũng đủ để xé bạn thành mảnh vụn.



Cho nên khi Trình Thanh Lam nhìn thấy đội ngũ chó dữ trên quảng trường, cô

đã dựng hết tóc gáy lên. Khi Đinh Nhất cúi đầu sát vào cô, cô né tránh

theo bản năng.



Đinh Nhất thấy vậy nhíu mày, đứng thẳng người, giơ tay lên chậm rãi.



Động tác tay của anh, đó là mệnh lệnh. Trong phút chốc, mấy trăm con chó lực lưỡng cùng đứng dậy, nâng chi trước lên, đứng thẳng người, thè lưỡi ra, kêu hai tiếng “Gâu gâu” rồi ngồi xổm xuống ngay lập tức. Động tác còn

đồng đều hơn cả quân đội loài người, thẳng đều tăm tắp.



“Chúng nó đang kêu: ‘Vâng, thưa sếp’.” Đinh Nhất nghiêng đầu mỉm cười nhìn

Trình Thanh Lam, khuôn mặt đầy vết dầu nhớt vẫn mang góc cạnh rõ ràng,

“Chưa kịp nói xong. Những lính đánh thuê tôi chỉ huy chúng nó đấy! Chúng tôi đã từng đầu quân cho chính phủ.”



“Nhưng. . . . . . sao mà anh làm được?” Thấy đàn chó dữ nghe lời như vậy, cảm giác căng thẳng của Trình Thanh Lam

giảm bớt. Sau đó cảm giác hứng phấn tò mò dần dần nổi lên thay thế,

“Động vật cũng có thể trở thành lính đánh thuê?”



Đinh Nhất im lặng một lúc, chỉ vào gáy mình, nói: “Nơi này của chúng nó có

máy cảm biến. Tôi có thể ra lệnh cho chúng thông qua sóng điện điều

khiển từ xa. Hơn nữa, chúng nó đã từng là những con chó dữ được tuyển

chọn kỹ lưỡng trên toàn giới, khả năng lĩnh ngộ rất cao.”



Trình Lam Thanh còn muốn hỏi tiếp. Đinh Nhất lại tiến sát thêm một bước:

“Tinh thần thật là tốt. Nhưng tôi cứu em, vẫn phải phụ trách về sức khỏe của em.” Vừa dứt lời, đôi tay mạnh mẽ của anh đặt dưới nách và đầu gối

Trình Thanh Lam, bồng cô lên dễ dàng.



“A?” Trình Thanh Lam không quen tiếp xúc gần gũi với người đàn ông được cho là xa lạ này.



“Gãy xương sườn tuy không ảnh hưởng tới đi lại, nhưng thời gian chậm trễ kéo dài, để tôi giúp em chút thì hơn!” Đinh Nhất cụp mắt nhìm chằm chằm vào cô. Mặt Trình Lam kề sát ngực anh. Tuy cả người anh đầy mùi mồ hôi,

nhưng kề sát bắp thịt rắn chắc trên ngực anh, cô không hề cảm thấy khó

ngửi.



Không giống với những người đàn ông ở xung quanh cô năm 2010. . . . . . Cô nghĩ, những thành phần tri thức mặc đồ Tây ngồi trong quán cà phê, hào

hoa phong nhã, nghĩ tới mà thấy xa xôi quá. Không thể ngờ được đàn ông

của hai trăm năm sau, đã thay đổi vẻ nhã nhặn của tổ tiên, chỉ còn lại


Được rồi, đây là phản ứng bình thường của phụ nữ, cô tự nói với chính mình.



Đinh Nhất đang mở thuốc đặt bên giường ra, không phát hiện vẻ khác thường

của cô. Tay trái anh cầm băng vải, tay phải cầm thuốc mỡ, cụp mắt nhìn

Trình Thanh Lam.



“Cởi áo ra.” Giọng nói của anh trầm ấm dễ nghe, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ngực Trình Thanh Lam.



Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trình Thanh Lam vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Nhất thiết phải cởi áo sao?”



Đinh Nhất lẳng lặng nở nụ cười: “Tiểu thư, tôi là chiến sĩ, khả năng chữa bệnh của tôi không cao siêu đến thế đâu.”



Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, vươn tay ra cởi quai áo. Cũng kỳ lạ, khi

ngón tay cô tiếp xúc dọc theo áo hai dây, ánh sáng xanh mỏng manh hiện

lên, cô cũng không chú ý đến, cởi áo vô cùng dễ dàng.



Nửa người đã lộ liễu…..



Đinh Nhất nói: “Trên áo có ra-đa cảm ứng cao cấp.”



Hử? Trình Thanh Lam nghe vậy nên hiểu ra: “Thảo nào người của Hồng lão đại không cởi được đồ của tôi.”



Đinh Nhất cầm lấy băng vải: “Trời ạ, ngay cả tôi cũng tò mò. Rốt cuộc làm

sao em lại đến đây từ hai trăm năm trước được chứ? Là ai đã cho em bộ đồ vô giá này?”



“Bộ đồ này vô giá?” Trình Thanh Lam nhìn lướt qua chiếc áo hai dây cô vứt

bừa lên giường, thật đúng là không nhìn ra nổi. Nhưng ngực lại chợt

lạnh.



Cô quay đầu, chỉ thấy ánh mắt của Đinh Nhất dừng trên ngực mình. Anh vô

cùng chăm chú vươn ngón tay ra thoa thuốc mỡ mát rượi lên ngực phải của

cô.



Mặt cô không thể đè nén hơi nóng. Cô đoán chừng mình đã đỏ mặt tía tai rồi. Nhưng thấy Đinh Nhất tập trung nghiêm túc như vậy, cô càng thêm cảm

động kính nể tận đáy lòng, cũng bớt khó xử hơn.



Bàn tay màu mạch của Đinh Nhất chậm rãi lướt qua bờ ngực trắng nõn như gốm

sứ; Lướt qua làn da mịn màng dưới nơi đầy đặn của cô. Lại dán sát bên

cạnh nơi tròn trịa, vuốt ve vô cùng nhẹ nhàng. Ngón tay anh rắn chắc

chai sần, mátxa khiến cô tê dại.