Anh Hùng Thời Loạn

Chương 5 : Thân mật

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trình Thanh Lam chỉ có cảm giác mặt mình nóng đến độ muốn chảy nước, đành

phải cúi gằm, nhìn chằm chằm vào giữa ngực mình. Tiếc rằng khóe mắt vẫn

có thể nhìn thấy ngón tay người đàn ông, lướt qua lướt lại trên ngực cô. Điều này làm cho toàn thân cô run nhẹ không ngừng. Nhưng cô vẫn cúi

thấp đầu, dĩ nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Nhất. Cũng không biết lúc này, trong mắt Đinh Nhất hoàn toàn là vẻ đẹp sống động của cô.



Đinh Nhất bôi thuốc mỡ cho cô, rồi dán băng dính và quấn băng vải lên ngực

phải cô một cách máy móc. Anh vốn biết màu da cô rất đẹp, nhưng không

biết ngực cô còn trắng nõn mềm mại hơn cả đùi. Bây giờ cô đang nằm trên

giường anh, nửa người trên để trần. Làn da cô còn trắng hơn drap giường. Màu đỏ điểm tô trên ngực, lại có vẻ run rẩy non nớt. Mà điểm chết người chính là, nửa người trên bóng loáng như gốm sứ của cô, trên cổ, cổ tay, còn mang theo vòng kim loại lớn bằng ngón cái. Vẻ lạnh lẽo vô tình của

kim loại màu đen, càng tôn lên sự mềm mại nõn nà của cô. Khiến người ta

khó kiềm chế muốn chiếm lấy vẻ nõn nà đó trong lòng bàn tay.



Mấy phút sau, Đinh Nhất ném thuốc mỡ, băng vải, băng dính còn lại qua một bên: “Xong rồi.”



Mặt Trình Thanh Lam đã đỏ rực, vội vàng vươn tay phải ra túm lấy áo.



Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Cô

kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy Đinh Nhất đã không còn ý cười. Anh

nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Đầu anh từ từ cúi xuống, kề sát lấy cô,

hơi thở của anh gần như phả hết lên mặt cô.



“Tôi có thể. . . . . . " Yết hầu của anh di chuyển, “Hôn một cái không?” Anh nhìn chằm chằm vào nửa người trên của cô.



Trình Thanh Lam lập tức cứng người, anh ta muốn, hôn một cái ư?



“Một chút thôi.” Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào ngực trái đang để trần của

cô. Đôi tay cứng cáp mạnh mẽ giữ chặt hai tay cô trên giường. Anh bao cô lại trong phạm vi của mình, “Bảy tám năm nay tôi không chạm đến phụ nữ

rồi. Cho tôi hôn một chút có được không?”



Trình Thanh Lam chỉ nghe thấy tim mình đập như sấm giật. Thế nhưng không biết nói gì cho phải! Nếu lúc bình thường, có người đàn ông nào muốn sàm sỡ, nhất định cô sẽ cho một cái bạt tai rồi chửi ầm lên! Nhưng người đàn

ông này, người đàn ông đẹp trai vô cùng này. Anh ta vừa mới cứu cô ra

khỏi động quỷ. Anh ta chăm sóc cô dịu dàng vô điều kiện. Anh hài hước và hào hoa. Lúc này, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngực cô, giống như một

đứa trẻ muốn ăn kẹo. Câu hỏi say đắm tựa như mê muội, tôi có thể hôn một chút, chỉ hôn một chút thôi.



Cô biết anh ta chỉ nảy sinh ham muốn nhất thời, nhưng cô không thể từ

chối. Cô lại không thể từ chối! Cô nên từ chối anh ta thế nào đây? Nói

không được ư? Nhưng ánh mắt của anh ta lại tự nhiên tha thiết, giống như cô mới là người có ý nghĩ xấu xa?



Coi sự yên lặng cô là đồng ý. Màu mắt Đinh Nhất càng sẫm lại. Anh chợt cúi

thấp đầu, cắn lên điểm đỏ hồng trên ngực phải của cô. Trình Thanh Lam có cảm giác ngực mình nóng lên. Anh đã bắt đầu cắn nuốt nhẹ nhàng, dọc

theo điểm đỏ vểnh cao kia, và không nhịn được lại lướt theo làn da trắng nõn xung quanh.


“Đó là vùng đất của Zombie.” Trên mặt Đinh Nhất không còn vẻ tươi cười, lại chỉ về phía nam, “Nghe đằng này nữa.”



Vọng tới từ phía nam là vài âm thamh hỗn loạn trầm thấp, giống như là tiếng lạch cạch của máy móc, hoặc là tiếng gầm rú.



“Phía bắc cũng là vùng đất Zombie. Hai năm trước Cố tướng quân tiêu diệt

người của hành tinh Hackley. Nhưng cũng bởi vì ô nhiễm do chiến tranh

nên đã tạo ra mấy vạn người biến dị thành Zombie ở Bắc Thành. Phía nam,

được gọi là ‘thành phố vương giả’, vua của những vị vua. Cố tướng quân

mang theo quân đội ẩn náu ở đó. Dựng lên hàng rào điện cao thế cao năm

mươi mét. Bảo vệ loài người còn lại ở Nam Thành. Nghe nói nơi đó cất giữ khoa học kỹ thuật và lực lượng quân sự đỉnh cao nhất của loài người.

Nhưng anh ta không giết được Zombie. Dù sao bọn chúng cũng từng là con

người. Cho nên hai năm rồi, đại lục vẫn bị phân chia thành hai vùng. Đây chính hỗn loạn mà Cố tướng quân còn để lại.”



Càng nghe, chân mày Trình Thanh Lam càng nhíu chặt. Không xui xẻo như vậy

chứ, cô lại xuyên không tới khu vực nguy hiểm nhất đại lục này ư?



Đinh Nhất thấy vẻ mặt của cô, lại cười tán thành: “Có lẽ em đã nghĩ ra rồi.

Nơi đây, vùng đất chết, dải đất hẹp nối dài giữa hai miền Nam Bắc. Đây

là nơi tụ tập của những con người, người máy, người nhân bản, bán Zombie còn sống sót mà Cố tướng quân không kịp mang đi trong lúc rút về phương Nam. Tôi đoán chừng tổng cộng vùng đất chết này còn có mấy ngàn binh

lực. Giữa chúng ta và vùng đất Zombie, chỉ có bức tường rào cao mười mét xây vội vàng. Thường xuyên có Zombie vượt qua tường rào tấn công chúng

ta. Giữa chúng ta và Nam Thành, lại có lưới điện cao áp phòng hộ cao năm mươi mét. Nam Thành tuyệt đối không cho phép những kẽ đã bị nhiễm bẩn ở nơi này vào trong đó.”



Anh nhìn Trình Thanh Lam, gằn từng chữ một: “Cho nên, đây là vùng đất bị

chính phủ loài người vứt bỏ. Là nơi nguy hiểm nhất: Vùng đất chết.”



Lòng Trình Thanh Lam dần trùng xuống, cô nghe thấy giọng nói khô khốc của

mình: “Vùng đất chết này, chỉ có quân nhân, không có người bình thường

sao?”



Đinh Nhất nhìn cô: “Lúc Cố tướng quân rút về phía Nam, còn có một hai vạn

người không kịp bỏ chạy. Nhưng hai năm qua, những người còn sống sót ở

đây nhất định là kẻ mạnh. Còn kẻ yếu, hoặc là trở thành thức ăn cho kẻ

mạnh, hoặc đã biến thành Zombie.”



Thấy sắc mặt càng ngày càng trắng của cô, Đinh Nhất khoanh tay, nói vô cùng

hứng thú: “Cho nên, công chúa của tôi! Em là giống loài yếu ớt nhất,

ngon lành nhất, khiến người ta muốn đoạt lấy nhất trên vùng đất chết

này!”