Anh Hùng Thời Loạn

Chương 6 : Bí mật của Trình Thanh Lam

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Ngày hôm sau, Trình Thanh Lam tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.



Ngoài cửa sổ, những đống hoang tàn vẫn cô đơn tĩnh mịch dưới ánh mặt trời. Hy vọng xa vời vừa mở mắt là trở về năm 2010 đã tan vỡ. Chỉ có điều Trình

Thanh Lam cũng không còn phiền muộn. Lồng ngực cũng bớt đau nhiều, cô từ từ đứng dậy.



Tối hôm qua Đinh Nhất không cho cô từ chối, nhất quyết nhường gian phòng và giường ngủ lại cho cô. Cô thấy bên cạnh gường có đặt một miếng bánh

bích quy nhỏ và cốc nước trắng, rõ ràng là do Đinh Nhất chuẩn bị.



Trình Thanh Lam vừa cắn nửa miếng bánh lập tức đã cảm thấy no. Cô phát hiện

đây cũng là thành quả của thời đại công nghệ cao. Cô cẩn thận tỉ mỉ gói

nửa miếng bánh còn lại bỏ vào túi quần.



Năm 2235, tôi đến đây! Cô tự nhủ với mình.



Hôm qua Đinh Nhất đã nói khái quát cho cô một số điểm chính: Thế giới hiện

nay đang vô cùng hỗn loạn và mất trật tự. Nơi này là hòn đảo biệt lập

tại Nam Thái Bình Dương. Hẳn là tương đương với Châu Úc hai trăm năm

trước. Phía bắc là vùng đất Zombie, phía nam là bộ chỉ huy tối cao của loài người. Còn bọn họ đang ở vùng đất chết, không bị

Zombie ăn hết, nhưng lại bị loài người vứt bỏ. Người thống trị đại lục

Cố tướng quân không hề quan tâm đến sống chết của bọn họ.



Một số đội quân bị bỏ lại từ cuộc chiến trước đây nằm rải rác khắp vùng đất chết. Sau hai năm chiến loạn, những người sống sót đều là những kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh. Hồng lão đại, Đinh Nhất, còn có năm sáu nhánh quân đội khác, đều vận hành theo hình thức cắt cứ tự quản. Nhưng ở vùng đất chết, người có thế lực lớn nhất không là bọn họ, mà là một người

đàn ông tên là Diệp Diễm. Ngoại trừ Đinh Nhất, các nhánh quân khác đều

dưới quyền lãnh đạo và nghe theo lệnh của anh ta. Hồng lão đại cũng là

một trong những kẻ dưới trướng Diệp Diễm.



Nghe giọng điệu của Đinh Nhất, anh ta hơi căm hận bị Cố tướng quân vứt bỏ,

nhưng cũng không buồn chú ý đến Diệp Diễm. Cho nên anh ta dựa vào đội

quân động vật mạnh mẽ, vẫn đi về một mình, sinh sống tại dãy núi hẹp

này.



Ban đầu Đinh Nhất cũng không phải chiến sĩ. Thực chất anh ta là sinh viên

ưu tú ngành sinh vật. Chỉ vì chính phủ điều động nên anh ta và các sinh

viên khác đều phải nhập ngũ theo lệnh triệu tập. Dựa vào kiến thức sinh

vật và kỹ thuật vật lý của mình, anh đã được phân công điều khiển đội

quân động vật.



Sau khi nghe những chuyện này, Trình Thanh Lam quyết định phải tìm cơ hội

đi đến Nam Thành, đến thành phố vương giả kia. Nếu thật sự cô đã xuyên

không đến đây. Vậy kỹ thuật xuyên không có nhiều khả năng nằm trong tay

chính phủ. Cô rất muốn biết nguyên nhân vì sao mình lại xuyên không đến

đây? Trang phục bảo vệ kỳ quái này, là ai mặc cho cô? Vì sao lại vứt bỏ

cô ở vùng đất chết nguy hiểm, hại cô thiếu chút nữa trở thành điểm tâm


“Mùi vị thơm ngon giống như trong tưởng tượng.” Đôi mắt anh như ngọn đuốc,

chăm chú nhìn cô, “Thưa bạn gái Thanh Lam, kỹ thuật của tôi chắc cũng

tạm được đúng không?”



Trình Thanh Lam cũng không biết nên nổi giận hay là nên mừng rỡ đây. Nỗi bất

an trong lòng và sự khinh bỉ dành cho bản thân càng ngày càng nặng nề.

Cô chỉ gật đầu lung tung rồi bỏ vào trong phòng. Phía sau, vang lên

tiếng cười sang sảng của anh.



Đồ sói háo sắc gớm ghiếc! Cô âm thầm mắng trong lòng. Nhưng trong thâm tâm cô lại âm ỉ vui sướng. Vì nụ hôn của anh và vì hai chữ “Bạn gái” kia!



Như vậy có thích hợp không? Cô ngâm mình trong bồn tắm tự hỏi. Thế là, hai

người đã là bạn trai bạn gái của nhau rồi sao? Anh nghiêm túc chứ?



Cô tin tưởng mình có sức quyến rũ. Thế nhưng cô luôn nghĩ, Đinh Nhất đối

với cô, e rằng ham muốn nhiều hơn yêu thích. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới

gặp nhau có hai ngày!



Thế nhưng, cứ đi theo một người đàn ông anh tuấn dũng mãnh, cùng nhau cầm

súng lưu lạc nơi vùng đất chết. Để anh ta bảo vệ mình an toàn ở thế giới này, tựa như cũng là sự lựa chọn đúng đắn…



Bình tĩnh, bình tĩnh. Cô ép buộc bản thân không suy nghĩ miên man nữa. Cô tự nhủ: Điều quan trọng nhất chính là sống sót và tìm được lý do xuyên

không đến đây!



Nghĩ tới đây, cô cầm lấy vòi sen tỉ mỉ cọ rửa trên người mình. Chỉ mong tẩy

đi tinh thần sa sút và vận xui từ khi xuyên không tới nay. Nước nóng nhẹ nhàng theo tay cô chảy xuống người. Bỗng cô kinh hoàng.



A? Đây là cái gì?



Cô quăng vòi sen qua một bên. Cúi đầu nhìn dưới rốn mình chừng mười

centimét, nơi đó nhô ra một nốt màu đỏ. Cô nhớ kỹ trên người mình chưa

từng có nốt đỏ nào như vậy.



Thay vì nói nó là nốt đỏ, thật ra lại cảm thấy nó là một cái công tắc kim

loại màu đỏ cắm vào da. Lại giấu ở một nơi bí mật như thế, tỏ rõ đây là

một bí mật không thể để lộ.



Nếu nhấn xuống, sẽ xảy ra chuyện gì đây?



Trình Thanh Lam lau khô nước trên người. Mặc quần áo tử tế đứng ở bên giường. Hít một hơi thật sâu, đưa tay phải ra, vén áo và quần soóc lên, bấm vào cái nút màu đỏ kia.