Anh Hùng Thời Loạn

Chương 7 : Người cải tạo

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Khi ngón tay Trình Thanh Lam chạm đến nút ấn thì một ánh sáng màu đỏ hiện lên. Cả người cô run bần bật.



Tiếng ‘răng rắc’ vang lên liên tiếp. Mắt Trình Thanh Lam càng trợn lớn hơn,

nhìn tất cả những chuyện khó tin trước mặt. Vòng kim loại ngay cổ tay,

cổ chân đột nhiên nứt ra. Tất cả bành trướng bằng tốc độ nhanh nhát, tạo ra hàng loạt những thứ kim loại mới. Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy hoa

hết cả mắt. Không đợi cô nhìn rõ, trên đầu lại đột nhiên căng ra, chỉ

nghe ba tiếng “cạch, cạch, cạch” thì chiếc đầu nặng xuống.



Biến hoá ngừng lại trong nháy mắt.



Cô căng thẳng đến mức thốt không nên lời. Cúi đầu lại nhìn thấy một nòng

súng hiện ra từ cánh tay trái của cô, dọc xuống dưới là cò súng vừa vặn

nằm trong lòng bàn tay cô. Trên nòng súng có một màn hình LCD 5 inch,

trên đó có những hình nhỏ như súng lục và lựu đạn, còn mấy hình khác thì cô không nhận ra. Có lẽ là chức năng lựa chọn. Bên tay phải chẳng biết

đã mọc ra cái móc trảo từ lúc nào, bao trùm toàn bộ tay phải của cô. Cái móc đó không biết được chế từ chất liệu gì, vô cùng sắc bén và lạnh

lẽo. Còn khổng lồ hơn cả bộ móng vuốt của quái thú cô thấy lần trước.

Trên móc, còn có ánh sáng xanh mờ nhạt.



Còn chiếc vòng trên mắt cá chân nhỏ bé của cô cũng xuất hiện bao da vòng

quanh. Trên chân trái có năm loại súng khác nhau. Trên đùi phải thì có

năm loại công cụ khác nhau cắm vào bao da. Có dây thừng móc câu, có dao

ngắn sắc bén, có một hộp phi tiêu hình chữ thập, còn có mấy thứ cô không nhận ra.



Chân của cô đã được đôi giày kim loại dẻo và mỏng bao lấy. Cô thử cử động

gót chân, phát hiện ra bên trong như có tiếng động cơ nổ vang...



Cô ngây người một lúc, trong lòng mới có một giọng nói nhẹ nhàng: Khủng quá....



Trên đầu có gì đó nhưng cô không thấy rõ. Cô cố nín thở, bước từng bước đi

về phía vách tường. Vách tường cũng tráng nước sơn kim loại màu trắng

bạc, cho nên cô thấy được bóng dáng mình mờ mờ.



Trên vai trái, tựa như có một khẩu pháo nghiêng nghiêng, nhưng cũng không

cảm thấy nặng lắm. Trên đầu là một chiếc mũ bảo hiểm bằng kim loại trong suốt, che phủ từ mũi cô trở lên. Cô đưa tay sờ chiếc mũ trên đầu. Khi

cô vừa chạm vào, trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện một màn ảnh LCD.



Là chữ Hoa màu đỏ.



“Xác định mục tiêu?”



Vòng tròn màu đỏ khóa lại một con chó dữ ngồi xổm cách mấy mét bên ngoài

phòng. Trình Thanh Lam lắc đầu, nghiêng đầu nhìn một bức tường khác.

Trên màn hình lại xuất hiện hình dáng mờ mờ của một người.



“Xác định mục tiêu?”



Lúc này đầu cô không nhúc nhích, ngay sau đó trước mắt không ngừng hiện lên số liệu:



“Khoảng cách: 20 m.




Con chó kia lại kêu một tiếng, ngoan ngoãn gục đầu xuống.



Đinh Nhất này. . . . . .



“Khốn kiếp! Tôi không thể chạy một mình như vậy được!” Cô chửi một câu, xoay người chạy về phía ngược lại.



————————————



Trình Thanh Lam len lén nằm sau bức tường thấp cạnh quảng trường. Nhìn thấy

Hồng lão đại mang theo hơn bốn mươi gã đàn ông cường tráng, đối đầu với

Đinh Nhất và hơn một trăm con chó dữ đằng sau anh. Mà trên quảng trường, bốn năm người đàn ông và hơn mười con chó đã gục ngã.



Hôm nay Hồng lão đạo mặc bộ đồ màu trắng bạc, càng lộ dáng người béo mập

của cô ta. Cô ta nhìn chằm chằm vào Đinh Nhất, nói lạnh lùng: “Đinh

Nhất, chắc anh không nghĩ rằng tôi có thể tìm tới đây phải không?”



Đinh Nhất cười cười: “Hồng lão đại tao nhã nữ tính như vậy có thể đến nơi này của tôi thì đúng là vinh hạnh.”



Trình Thanh Lam nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Hồng lão đại ngẩn ra, ánh mắt

lại dịu đi chút. Cô không kiềm chế được suy nghĩ: Hồng lão đại cũng háo

sắc ra phết . . . . . .



“Hừ!” Hồng lão đại nhìn chằm chằm vào Đinh Nhất, “Anh biết bố trí màn chắn từ trường, chẳng lẽ người của tôi cũng không biết sao? Cho nên đống chó

hoang anh thả bên ngoài để canh giữ lại không báo tin cho anh biết! Ha

ha!”



“Hồng lão đại, cô muốn gì?” Đinh Nhất nói dịu dàng. Ánh mắt Hồng lão đại nhìn anh nhất thời cũng nóng bỏng hơn.



“Trả cô gái kia lại cho quái thú!” Hồng lão đại cũng chuyển sang giọng nói

mềm mại đáng yêu, nhìn Đinh Nhất, “Sau đó, anh, đi theo tôi.”



Quái thú bên cạnh Hồng lão đại đứng dậy, vẫn mang dáng vẻ khủng khiếp lúc

trước. Đôi mắt nhìn chằm chằm hung tợn về phía Đinh Nhất, mà mấy con chó sau lưng Đinh Nhất lại lùi một bước nhỏ.



Trình Thanh Lam vừa thấy quái thú thì trái tim đập thình thịch. Sau lưng mồ

hôi lạnh tuôn ra theo phản xạ có điệu kiện. Cô không dám nhìn nó, cúi

đầu xuống.



Nhưng mà lúc này con chó vẫn nằm đằng sau bức tường thấp cùng với Trình Thanh Lam, nhìn thấy cô cúi người xuống lại tưởng cô bị thương nên sốt ruột.

Quay đầu lại nhìn giữa quảng, phát hiện ra Đinh Nhất không nhìn thấy cô

và nó. Con chó luống cuống, sủa “Gâu gâu” hai tiếng khiến Trình Thanh

Lam vội vàng che miệng nó lại.



Những người khác liếc mắt về bên này, chỉ thấy một cái đầu chó nên không buồn để ý. Nhưng con quái thú lại không rời mắt.



Nó cảm nhạn được hơi thở của cô. Hơi thở khiến cho nó có dục vọng nguyên thủy.



Quái thú gào lên, không đợi Hồng lão đại lên tiếng, chợt tung người nhảy liền mấy bước, lao về phía bức tường thấp kia.