Anh Hùng Thời Loạn

Chương 43 : Giao hợp

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Nhìn rõ trần nhà màu xám trên cao, cùng sắc trời buổi xế chiều ngoài căn

phòng rộng rãi, Trình Thanh Lam chỉ sửng sốt trong chốc lát, tay chân ra sức vùng vẫy.



Nhưng không thể giật ra được, sợi dây kim loại màu bạc giữ chặt tay chân cô

trên chiếc giường mềm mại. Áo hai dây và quần soóc quen thuộc bên người

đã biến mất, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, bên dưới

mát lạnh.



Nỗi sợ bỗng ập tới.



Đầu cô vẫn còn rất đau nhưng không thể nào quên đi hình ảnh Diệp Diễm ngã

xuống biển, và cả hình ảnh màu trắng bạc của Đinh Nhất.



Bên tai văng vẳng tiếng rít điên cuồng, như thể đám quỷ kêu góc trong gió. Đó là tiếng kêu của Zombie.



Trình Thanh Lam lại giật mạnh tay chân để nới lỏng dây trói, nhưng cho đến

khi lưng cô toát đầy mồ hôi mà dây kim loại vẫn còn rất chặt.



Trình Thanh Lam nhìn vách tường loang lổ cũ kỹ, cảm giác bức bối trào dâng

trong lòng. Cuối cùng, thậm chí tứ chi cũng chua xót đến mức khiến cô

không thở nổi. Đau khổ và tức giận, lại bị trói trên chiếc giường này,

khiến cô không thể nhúc nhích.



Mọi chuyện đã sáng tỏ, còn Diệp Diễm lành ít dữ nhiều. Những binh lính phải chờ đợi số mệnh nào đây? Tại sao quân biên phòng ở Nam Thành lại cấu

kết cùng Zombie?



Hốc mắt dần ẩm ướt, vòng ôm nóng bỏng và vẻ mặt tĩnh lặng Diệp Diễm rõ mồn một ngay trước mắt. Cô vừa mới nhận nhẫn cưới của anh mà. Trình Thanh Lam hối hận không thôi, chiếc nhẫn vẫn còn để trong căn phòng ở vùng đất chết.



Trời tối dần, đèn tự động trong phòng chợt sáng. Ánh sáng nhu hòa ấm áp và

tiếng rít thê lương của Zombie khiến con người run sợ trong lòng.



Chẳng biết người kia đã đứng ngoài cửa từ khi nào.



Ánh đèn chiếu xuống người anh. Người đàn ông đã khôi phục dáng người vẫn

anh tuấn khôi ngô như vậy, đôi mắt đen nhánh sáng quắc nhìn cô gái nằm

trên giường, vẻ mặt hơi khác lạ.



Anh ôm cô từ vùng đất chết trở lại vùng đất Zombie. Đám người Hoàng Địch

Linh bị cô đánh cho thương nặng không cam lòng, thế nhưng anh lại không

quan tâm.



Anh hận con người Trái Đất, cũng hận cô.



Cô gái nằm trên giường cũng thấy anh, cơn giận bỗng trào dâng trong mắt

lại nhanh chóng biến mất, trở nên lạnh lẽo thấu xương. Rồi cô dời mắt

đi, không nhìn anh thêm nữa.



Ánh mắt này tựa như một cái gai đâm vào lòng anh.



Đinh Nhất cho tay vào túi quần, đi tới bên giường. Trình Thanh Lam vẫn

nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía tường. Những đường nét nhu hòa tinh

khiết bao quanh gò má thanh tú, còn cần cổ trắng nõn vẫn vùi sâu trong áo sơ mi của anh.



Cô gái người Trái Đất. . . . . .



Vừa bắt đầu cũng chỉ là lợi dụng. Nhưng cô gái này thú vị hơn những giống cái mà anh đã từng gặp,

cho dù lướt qua cũng rất ngon miệng. Đương nhiên, cô sẽ là công cụ, cũng là bạn trên giường của anh.



Nhưng cô lại yêu tên đàn ông Trái Đất mà độc ác khước từ anh.
“Bảo bối. . . . . .” Anh nói khẽ, “Hận tôi đi! Tôi sẽ nhốt em cả đời, mang

theo dòng họ của tôi, trở thành vật sở hữu của người Hackley. Nếu như

không có thù hận, sao em có thể theo tôi cả đời?”



Hai tay anh nắm chặt, nâng hông cô lên, chậm rãi tiến vào.



Cô lặng lẽ rơi lệ, nhắm mắt lại.



Đêm ấy dài biết bao.



Ánh đèn êm dịu vẫn chiếu rọi đến khi trời sáng, chỉ vang vọng tiếng rít đứt đoạn của Zombie và tiếng va chạm thân thể cùng với hơi thở hổn hển và

tiếng kêu đồ mị của nam nữ trong phòng.



Một bên là để nghiệm chứng nỗi thù hận và sự chiếm hữu; bên kia, chỉ có thể cứng ngắc và lặng lẽ kháng cự trong nỗi tủi nhục. Vậy mà thân thể của

hai người lại phản bội lại ý chí của mình, cảm giác hoan lạc tột cùng

khiến tinh thần và thân thể hai người gần như tan vỡ.



Đối với Gebhuza, rốt cuộc anh cũng chiếm được cô, rốt cuộc cũng có thể

chiếm đoạt, phát tiết với cô gái dám khước từ hoàng tử của hành tinh

Hackley này. Khi anh ép cô từng lần rồi lại từng lần, đôi mắt cô cuối

cùng cũng mông lung, mang dục vọng không thể nào che giấu.



Nhưng Gebhuza lại cảm thấy đau đớn. Cảm giác chiếm đoạt cũng không thỏa mãn

và vui sướng như dự đoán mà chỉ khiến anh đau đớn, vì vậy lại càng cảm

thấy chưa đủ. Cô ngất đi nhiều lần, ngón tay cô bấm lên lòng bàn tay

anh, hằn lên vết thương sâu hoắm.



Cho đến khi cô buông thả trong cơn mơ màng mà chủ động ôm lấy bờ lưng đẫm mồ hơi của anh, anh mới chợt có cảm giác hạnh phúc.



Mà đối với Trình Thanh Lam, lại là cảm giác nhục nhã không thể chịu nổi.

Anh cưỡng bức cô, cô lại không thể khống chế thân thể trong thế tiến

công mãnh liệt và sự trêu đùa thành thạo của anh. Đêm ấy, thân thể hai

người thân thuộc không thua kém cô và Diệp Diễm. Điều này khiến cô càng

thêm tủi thẹn.



Cô hận sự chiếm hữu của anh, hận cách chiếm đoạt chẳng khác gì động vật

của anh. Thật ra cô cũng có phần đau lòng với tình cảnh thê thảm mà

người hành tinh Hackley phải trải qua. Nhưng cảm giác đó đã bị nỗi hận

và ô nhục lấn át.



Dù trong lúc anh chạy nước rút, vẻ đau khổ và đè nén trong mắt anh khiến cô hoảng hốt, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho anh.



Dù trong lúc mơ màng cô nghe thấy giọng nói run rẩy ẩn chứa niềm vui sướng vang vọng bên tai: “Em là của tôi. . . . . .”



Hôm sau, mặt trời đã lên cao. Trình Thanh Lam chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.



Dây trói đã được cởi, nhưng cửa phòng và cửa sổ đã bị bịt kín.



Cô vật vã bước vào phòng tắm, mở nước lạnh, lẳng lặng gột rửa mùi và dấu vết trên người.



Hơi hoa mắt chóng mặt, cô cố gắng chịu đựng mà tắm rửa. Hôm qua anh ta đã để lại trong cơ thể cô rất nhiều. . . . . . Điều này làm cô sợ hãi.



Bên tai bất chợt vang vọng lời nói trước lúc anh rời đi, trước khi cô không còn biết gì nữa.



Khi đó cô còn xụi lơ trên giường, anh ôm cả người cô vào trong lòng, lưu

luyến hôn mái tóc dài của cô, thì thầm bên tai cô: “Bảo bối, em là của

tôi. . . . . . Em không chạy thoát đâu. Hằng đêm, em đều là của tôi.”