Anh Hùng Thời Loạn

Chương 44 : Trình Thanh Lam phản kích

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Bầu trời bao la màu xanh xám, là khí trời quen thuộc nơi đại lục này. Từ

dưới tòa thành bằng đá cho đến nơi xa nhất của tầm mắt, vô số Zombie

hoặc đang đờ đẫn tiến tới hoặc đang co quắp kịch liệt.



Kĩ thuật khống chế sóng điện não sinh vật cũng không thể khống chế Zombie

quá hai mươi tư giờ, như vậy có thể khiến chúng chết não. Cho nên trong

mấy ngày án binh bất động vừa qua, bọn Zombie đầu hàng đều trở thành một đống cát vụn.



Đinh Nhất – Gebhuza đứng trước cửa sổ, nhìn sắc trời xấu xí và đám Zombie.

Hôm nay được coi là ngày khiến anh có tâm trạng tốt nhất trong mấy tháng trở lại đây.



Nhắm hai mắt lại, anh liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô mềm mại trắng

nõn không còn chút sức lực, lẳng lặng ngủ trong lòng anh. Còn có cảnh

tượng anh đoạt lấy cô hết lần này đến lần khác, trong ánh mắt ấy là sự

tức giận nhưng cũng mang dục vọng khó kìm nén, và cả thân thể mềm mại

không ngừng run rẩy của cô.



Quả thật khiến người ta muốn ngừng mà không thể ngừng được....Khiến anh

phải nhanh chóng xử lí mọi chuyện, trở lại bên cô ngay. Hoàng tử Gebhuza nổi danh của hoàng tộc Hackley, lại khẩn cấp muốn gặp một phụ nữ nhân

loại rõ ràng đã thuộc về mình, quả thật đã khiến hoàng tộc phải hổ thẹn.



Mặc dù hơi tự giễu, khóe miệng của anh vẫn chậm rãi nhếch lên.



Hoàng Địch Linh đứng cách anh khoảng hai bước chân, nhìn bóng dáng trầm lặng

của anh, cũng hơi mất hôn. Hắn đã từng có đầy tớ người Hackley, từng

cưỡng đoạt hoặc giết chết thiếu nữ ngoài hành tinh đến gần mình. Thế

nhưng, họ không giống người đàn ông trước mặt.



Họ dịu ngoan, hiền lành, không hề có năng lực chống trả. Mà người đàn ông

này lại thâm trầm ẩn nhẫn, lòng dạ độc ác, vô cùng hùng mạnh.



“Vẫn chưa tìm thấy thi thể của Diệp Diễm sao?” Gebhuza xoay người lại, nói.



Anh rất điển trai, tư thế oai hùng, khôi ngô sáng láng. Nếu như không phải

đã theo anh một thời gian, Hoàng Địch Linh tuyệt đối không thể tưởng

tượng được một người đàn ông nhìn như vô cùng trong sáng này, lại là

nghiên cứu sinh về kĩ thuật khống chế sinh vật đang ẩn nấp, mà cuối cùng còn làm loạn đến long trời lở đất.



“Vẫn chưa.” Hoàng Địch Linh nói, “Thế nhưng hắn cũng không thể sống sót, trúng nhiều đạn như thế...”



Gebhuza lại cười, “Cũng không còn cách nào. Nếu hắn quả thật có thể sống sót trở về, tôi cũng đã mang binh đánh vào Nam Thành.”



Hoàng Địch Linh cũng cười: “Chu Tấn cũng đã bị nhốt ở đây. Hắn và Trần Giai

Tân, anh có muốn....” Bàn tay của hắn làm động tác cắt qua cổ mình.



Gebhuza: “Giữ lại đã, có lẽ sẽ có tác dụng.”



Hoàng Địch Linh: “Hồng Huân về dưới trướng của chúng ta, có thể tin không?”



Gebhuza suy nghĩ một lát rồi nói: “Hồng Huân trời sinh rất sợ chết, cô ta lúc

này trói Chu Tấn tới gặp chúng ta, còn bằng lòng giúp chúng ta tiếp nhận binh quyền, cũng rất phù hợp với tính cách của cô ta. Tuy nhiên, giao

tình của cô ta và Diệp Diễm cũng không hề tầm thường, anh phải trông

chừng cô ta, nếu có gì lạ, giết chết.”



Ngày hôm qua, bọn người Gebhuza chặn giết Diệp Diễm, bắt nhốt Trần Giai Tân, nhốt Trình Thanh Lam, sau đó nhanh chóng lui về vùng đất Zombie. Trong

quân đội Diệp Diễm vẫn còn Hồng Huân và Chu Tấn canh gác, Gebhuza tấn công liên tục.




Trình Thanh Lam chạy trốn thất bại, tay lại bị thương, tức giận nhìn anh: “Anh giết tôi đi.”



Gebhuza cười: “Sao tôi có thể giết em, công chúa của tôi?” Ngón tay thật dài của anh trượt theo

cánh tay nhẵn nhụi bóng loáng của cô, “Van xin tôi muốn em, nếu không

tôi sẽ bẽ gãy tứ chi của em.”



Trình Thanh Lam cứng người, anh khẽ dùng sức, cánh tay lập tức cảm thấy đau nhức.



Cô nhắm mắt, “Muốn bẻ thì tùy anh.”



Đôi mắt màu tím nhìn người phụ nữ trước mặt, anh không thích cô nhắm mắt,

điều này thể hiện sự kháng cự. Lúc này, hàng mi đen như mực kia khẽ run.



Cô sợ sao?



Sức lực của Gebhuza cuối cùng cũng không tăng thêm, anh bỗng cúi đầu, đầu

lưỡi nóng bỏng lướt qua hàng mi khẽ run của cô, rồi dời xuống đôi môi

khô khốc đỏ ửng.



“Em phải cầu xin tôi muốn em.” Gebhuza trầm giọng nói.



Anh bấm đồng hồ truyền tin trên tay, “Lôi Chu Tấn và Trần Giai Tân đến ngoài phòng tôi.”



Trình Thanh Lam đột nhiên mở mắt ra, sợ hãi nhìn anh. Thấy biểu tình sinh động của cô, Gebhuza cười.



Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng chân hỗn độn, loáng thoáng còn có

tiếng đàn ông kêu rên vì đau đớn. Một giọng nói vang lên: “Lão đại, Chu

Tấn, Trần Giai Tân đã đến.”



Gebhuza thỏa mãn ngẩng đầu, buông Trình Thanh Lam ra, khuôn mặt màu trắng bạc

âm u, “Nói, nói em muốn tôi, nếu không tôi giết bọn chúng.”



Trình Thanh Lam quả thật không thể tưởng tượng nổi anh lại dùng mạng người uy hiếp mình!



“Cầm thú!” Cô nổi giận mắng.



Gebhuza cười nhạt, đột nhiên giận tái mặt quát, “Chặt một cánh tay của Trần Giai Tân!”



“Không!”



“A!”



Tiếng hét của Trình Thanh Lam vang lên đồng thời với tiếng kêu đau bên ngoài. Trình Thanh Lam nhận ra, đó là giọng của Trần Giai Tân! Cho dù anh ta

có dũng mãnh cỡ nào, khi bị chặt một cánh tay cũng sẽ kêu đau!



Trình Thành Lam nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đánh về phía Gebhuza!



Thế nhưng anh chỉ cần dùng một tay đã có thể đè cô ngã xuống giường. Cô ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, cô lại muốn phản kháng!



Cho nên anh liền nâng hai chân mình lên, túm cô tới, khiến cô rơi vào vòng

tay của mình. Anh kéo tóc cô, để cô phải nhìn thẳng vào thân dưới của

mình.



“Cởi đồ ra.” Anh ra lệnh, “Sau đó, ngậm tôi.”