Anh Hùng Thời Loạn

Chương 49 : Sống lại đi, tình yêu của anh

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Buổi sáng. Tại vùng đất chết.



Cánh cửa vùng đất Zombie theo kế hoạch phải mở ra giờ lại lù lù bất động,

dưới bức tường cũng không xuất hiện đội quân Zombie được điều khiển. Đội quân tinh nhuệ của loài người tối qua đã nhận được lệnh, mang vũ khí

canh giữ bức tường cao.



Vùng đất Zombie và vùng đất chết lại trở về cục diện giằng co.



Có lẽ bởi vì cuộc náo động đêm qua, lương thực vũ khí bị phá hủy, Gebhuza

bị thương, vì vậy tường Zombie chưa phải hứng chịu sự trả thù mãnh liệt. Thắng thua trong tương lai vẫn khó có thể kết luận.



Hồng Huân dẫn tám cao thủ còn sống sót vượt qua tường Zombie, trở lại bộ chỉ huy, nhưng chỉ thấy sắc mặt xanh mét cứng ngắc của hai người Chu Tấn và Trần Giai Tân.



“Sao cơ? Thanh Lam cô ấy......” Hồng Huân không thể tin nổi tin tức mà cảnh

vệ khẽ báo cho cô. Cô lao vọt vào phòng của Diệp Diễm và Trình Thanh

Lam.



Trong phòng, Diệp Diễm ngồi bên giường, lưng eo thẳng tắp, hai tay đặt trên

đầu gối, nhìn chằm chằm vào cô gái lạnh như băng nằm im trên giường.



Quân trang của anh đen thẫm lại, trên khoảng đất phía dưới chiếc ghế anh

ngồi là vết máu khô rất lớn còn đọng lại. Trên ghế cũng có, hiển nhiên

chảy từ trên người anh xuống.



Hồng Huân nhớ tới lời cảnh vệ nói. Sếp không cho ai chữa vết thương của

mình, ngược lại tức giận gọi tất cả quân y tới trước giường Trình Thanh

Lam.



Mà bây giờ đã là quân y cuối cùng. Ông đã lớn tuổi, mắt không còn tốt, một hai năm nay chỉ chữa bệnh vặt cho binh lính.



Thậm chí còn phải lôi ông ta tới, xem ra những quân y trước đã bó tay.



Nhưng cho dù là thần y thì có cách gì đây? Ai có thể cứu sống một người không còn thở, tim không còn đập?



Quân y cuối cùng lắc đầu: “Thưa sếp, cô ấy đã chết rồi....”



Diệp Diễm không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô gái trên giường: “Thay tim cho cô ấy.”



Quân y bị làm khó: “Thưa sếp, tôi không có dụng cụ tiến hành phẫu thuật phức tạp như vậy.... Hơn nữa, cũng không có trái tim thích hợp.....”



Diệp Diễm làm như không nghe thấy: “Móc tim của Hoàng Địch Linh ra, thay cho cô ấy, ngay lập tức!” Cảnh vệ đứng ngoài cửa im lặng một lúc rồi nghe

lệnh rời đi.



Quân y liếc nhìn Hồng Huân bằng ánh mắt cầu cứu. Hồng Huân cũng không phản

đối việc giết Hoàng Địch Linh, không nói không rằng mà tới bên giường.



Trên giường, Trình Thanh Lam nhắm nghiền mắt như thể chỉ ngủ thiếp đi. Nhưng sắc mặt xanh xao và đôi môi tái nhợt khiến cô mất đi sức sống.



Quân y thở dài: “Cho dù thay tim cũng phải tới Nam Thành làm phẫu thuật, chỗ của chúng ta hoàn toàn không được..... Hơn nữa cô ấy đã chết được mấy

tiếng rồi, dù là quân y giỏi nhất ở Nam Thành......”




Và cả bóng dáng lặng lẽ vẫn đứng trong ánh trăng mờ ảo phía trước. Vành mũ anh kéo rất thấp, đường nét của chóp mũi và quai hàm mang vẻ lạnh lùng

kiên nghị quen thuộc.



Cuối cùng là tiếng còi báo động rung trời động đất, tiếng gió vù vù bên tai......



Sau đó tỉnh lại thì đã ở đây rồi.



“Em vừa nghe thấy tiếng còi báo động à?” Trình Thanh Lam khẽ hỏi.



Diệp Diễm lặng lẽ: “Ngoài anh còn có người xâm nhập Cố gia.” Anh hít sâu một hơi: “Báo động cấp một. Suýt nữa anh không đưa em ra ngoài được.”



“Cố gia.....” Anh đưa cô tới Cố gia để cứu sống cô ư?



Diệp Diễm gật đầu quả quyết: “Vật chất tinh nguyên bị giấu ở Cố gia đã bị trộm mất rồi.”



Thân thể Trình Thanh Lam cứng đờ, vật chất tinh nguyên... Nguồn gốc năng

lượng của hành tinh mẹ mà Gebhuza nhớ mãi không quên. Tại sao anh có thể đoạt lấy dễ dàng như vậy?



Diệp Diễm không giải thích nữa, vươn tay mơn trớn mái tóc dài của cô.



Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông tiều tụy nhưng không mất vẻ anh tuấn trước mắt. Vai anh vẫn rộng như vậy, nhẹ nhàng ôm cô trong lòng. Chỉ có mấy

chục ngày ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng trở về vòng tay ấm áp bình yên

của anh.



Song, sự ấm áp bình yên này khiến cô sợ hãi.



“Diệp Diễm, đêm hôm đó, anh đã thấy rồi.” Thấy cô đánh mất bản thân trong sự tấn công mãnh liệt của Đinh Nhất.



Đôi mắt đen sẫm nhắm lại rồi mở ra, vô cùng nhẫn nhịn, hít sâu một hơi rồi nói chậm rãi: “Anh không biết phải nói thế nào mới có thể cho em hiểu sự áy náy và nỗi hận của anh.”



Hai mắt Trình Thanh Lam ươn ướt.



Thấy đôi mắt bỗng chốc đỏ bừng và sắc mặt tái nhợt của cô, Diệp Diễm không

thể nào không nhớ lại lời nói của người máy y tế Cố gia khi cứu chữa cho cô:



“Uống thuốc tê liệt thần kinh.”



“Bộ phận bên dưới bị thương nhẹ, có chất lỏng của giống đực.”



“Lưng và đùi có nhiều vết thương.”



...........



Người máy y tế không mang chút tình cảm mà đọc những số liệu kiểm tra bước đầu, hai tay anh siết chặt lại.



Cuối cùng, người máy quay lại nhìn anh, khuôn mặt của người máy có trí năng

bậc cao lần đầu tiên xuất hiện trạng thái kinh ngạc của con người: “Đã

xảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại mang thai loài không phải con người?”