Anh Hùng Thời Loạn

Chương 50 : Phá thai!

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Đối với kẻ gặp lại người yêu, vật chất tinh nguyên bị mất chỉ là một câu

nói. Nhưng đối với tầng lớp thống trị tối cao của loài người trên đại

lục, điều này chẳng khác gì sấm sét giáng xuống mặt đất!



Sao kẻ trộm có thể lẻn vào dinh thự của Cố tướng quân được? Làm sao có thể

tìm được tầng hầm thứ nhất chứa vật chất tinh nguyện được? Sao lại có

thể lấy trộm số liệu DNA của Cố Đồng để mở cảnh cửa kiểm soát được? Kẻ

trộm có phải là người Hackley không?



Nhân viên an ninh của dinh thự Cố tướng quân gấp rút kiểm tra màn hình giám sát cửa kiểm soát.



Mà cuối cùng khiến Cố tướng quân gầm lên giận dữ: “Đi! Tìm xem vật chất tinh nguyên đang ở vị trí nào!”



Ba phút sau, binh lính quăng máy giám sát đi, xông tới: “Tướng quân! Ở vùng đất chết!”



Cố Đồng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh băng liếc nhìn tất cả tưỡng lĩnh cấp cao ở đó, gằn từng chữ một: “Vùng - Đất - Chết?”



Quá trình điều tra truy xét tiến hành bí mật, không đánh động đến những

người bình thường trong thành, cũng không đánh động đến đôi nam nữ ẩn

mình trong khách sạn.



Hai người đã ở khách sạn ba ngày, bí mật trốn tránh, như đôi tình nhân bỏ trốn.



Vết thương của Diệp Diễm hồi phục rất nhanh, sau mấy ngày nghỉ ngơi, những vết thương chưa được chữa trị cẩn

thận đã tốt hơn phân nữa. Trình Thanh Lam cũng tắm rửa sạch sẽ, khôi

phục vẻ sáng sủa tinh khiết.



Xe buýt và những vật thể bay vẫn lượn lờ trên bầu trời ngoài cửa sổ, thế

giới thịnh vượng tạo thành từ quang và điện hoàn toàn không phù hợp với

hai người đang ôm chặt nhau trong phòng.



Diệp Diễm ngồi trên ghế sô pha đặt ở ban công khép kín, Trình Thanh Lam ngồi bên cạnh anh. Người đàn ông quen nắm giữ mọi việc, một tay ôm lấy hông

cô, tay kia cầm điếu thuốc lẳng lặng hút.



“Thay tim cho em sao?” Thân thể và thần trí dần dần phục hồi trở lại, Trình Thanh Lam cũng bắt đầu hiểu mang máng vài chuyện.



“Ừ.” Diệp Diễm nhả khói ra, đôi mắt đen sẫm không gợn nét sợ hãi.



“Tim của ai vậy?” Trình Thanh Lam hỏi tới cùng.



“Hoàng Địch Linh.” Lông mày Diệp Diễm không hề nhướng lên, thuốc lá kẹp ở ngón giữa cháy rất nhanh.



“Vậy em có thể mở ngực mình ra xem trái tim có hình thù thế nào không?” Trình Thanh Lam nói rất nghiêm túc.



Nhưng Diệp Diễm lại lộ vẻ căng thẳng: “Em điên rồi! Da thịt và xương cốt đã chữa trị lành lặn rồi....”



Trình Thanh Lam cười: “Đùa thôi! Đừng hoảng vậy chứ!”



Diệp Diễm ném thuốc xuống, giẫm chân lên vùi tắt, vươn hai tay ra nhấc cô lên đùi, lặng im không nói lời nào.



“Vậy bây giờ em là loài gì?” Trình Thanh Lam ngẩng đầu khỏi lồng ngực của anh, đôi mắt đen nhánh rất bình tĩnh.



Diệp Diễm không nói gì, chiếc cằm đã cạo sạch râu đặt lên cái trán lạnh như băng của cô.



“Thật ra em thật sự vô cùng may mắn!” Trình Thanh Lam nói tiếp, “Chết đi sống lại! Anh không biết em biết ơn thế nào đâu!”



“Nếu không phải vì.....” Cô nhìn Diệp Diễm bằng ánh mắt có nét thương xót,

“Một mình anh ở trên thế giới này đơn độc biết bao! Cho nên mặc dù.....

em rất muốn chết. Nhưng khi Gebhuza giết em, em thật sự không nỡ rời bỏ

anh.”


Trình Thanh Lam hiểu, anh đang nói: Cuối cùng họ đã trở lại địa bàn của mình, hai người đã an toàn.



Trình Thanh Lam cười: “Diệp lão đại, sau này lại phải lăn lộn cùng anh, chỉ bảo nhiều hơn nhé.”



“Tuân lệnh!” Diệp Diễm khởi động xe, đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng phía trước, “Phu nhân!”



Trình Thanh Lam cảm thấy lòng mình ấm áp, khi động tình, cách gọi thân mật này cực kỳ xúc động.



Xe bọc thép băng qua bãi đổ nát, băng qua bình nguyên của vùng đất chết. Trong bóng đêm, đại lục cực kỳ yên tĩnh.



Rốt cuộc Trình Thanh Lam cũng thấy lạ ở đâu rồi.



Yên tĩnh, yên tĩnh như thể đã chết. Tiếng rít của Zombie ở miền xa xôi lại

hoàn toàn biến mất! Đã xảy ra chuyện gì mà mấy vạn Zombie lại im thin

thít như vậy?



Cuối cùng xe bọc thép cũng chạy đến Bắc Bộ, tới bức tường Zombie mà toàn bộ

binh lực của Diệp Diễm đang canh giữ. Trên đường, xe bọc thép không gặp phải bất kỳ kiểm tra nào, dễ dàng băng qua những phòng tuyến vốn dĩ được canh gác, nhưng giờ này lại trống không.



Cho đến khi xe đến doanh trại.



Trong chiếc xe bọc thép đóng kín, hai màn hình màu bạc cực lớn hiển thị hình ảnh mấy mét bên ngoài xe.



Trình Thanh Lam siết chặt bàn tay, cầm tay Diệp Diễm theo bản năng.



Diệp Diễm cũng lặng yên ngồi đó, nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của cô.



Hai người nhìn cảnh tượng tĩnh lặng đến rùng rợn trước mắt, không nói nên lời.



Doanh trại vẫn luôn yên bình nghiêm chỉnh, giờ lại im thin thít. Xe bọc thép

lái vào doanh trại như một tảng đá rơi vào vùng nước chết, nhưng không

gợi lên tiếng động nào.



Trình Thanh Lam dằn lại nỗi sợ trong lòng, cô vô thức đưa tay mơn trơn vùng

bụng bằng phẳng, nơi đó dường như cũng có nhịp đập yếu ớt.



Những bóng người đứng chi chít khắp nơi. Trong bóng đêm, mặt họ bị ánh đèn

quân doanh chiếu mà trắng bệch khác thường. Trình Thanh Lam thậm chí còn nhận ra những cảnh vệ của Diệp Diễm trong số đó. Sắc mặt của họ tái

nhợt, vẻ mặt dại ra, đôi mắt đờ đẫn, nhìn về khoảng không trước mặt. Như thể những bức tượng mất đi sức sống.



Đám người đứng lặng yên trước xe bọc thép, kéo dài đến nơi mà mắt thường

không thể nhìn thấy. Với thị lực của Trình Thanh Lam, có thể nhìn rõ sau hàng người dài mấy trăm mét, bầy Zombie ngày xưa điên cuồng khát máu

giờ cũng lặng thinh đứng đó.



Người và Zombie bỗng chốc không khác gì nhau!



Họ đứng yên lặng trước xe bọc thép, đội quân hùng hậu, mỗi người chỉ cần

vươn một tay ra cũng đủ để xé nát Diệp Diễm và Trình Thanh Lam thành

nghìn mảnh!



Diệp Diễm hít sâu một hơi, nhấc súng, mở cửa xe rồi bước xuống. Trình Thanh

Lam muốn cùng đi ra nhưng lại phát hiện Diệp Diễm đã khóa cửa xe từ bên

ngoài!



“Diệp Diễm!” Cô gào lên, ngẩng đầu thấy Diệp Diễm đứng trước đội quân mấy vạn người ngoài cửa sổ mà lòng chùng xuống!



Trong vòng ba ngày hai người rời đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở vùng đất chết phía bắc Nam Thành?