Anh Hùng Thời Loạn

Chương 51 : Anh là vua Zombie

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trong vòng ba ngày hai người rời đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở vùng đất chết phía bắc Nam Thành?



Dù đã trải qua trăm ngàn cuộc chiến, từng một người một ngựa lao qua đội

quân Zombie, lúc này hơi thở của Diệp Diễm cũng trở nên gấp gáp. Loài

người không đáng sợ, Zombie cũng chẳng hề gì, nhưng điều đáng sợ chính

là người không giống người, Zombie chẳng ra Zombie.



Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn như thể tượng gỗ, dường như bị một sức

mạnh không tên nào đó điều khiển, lẳng lặng đứng sừng sững giữa vùng đất chết. Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ lồng ngực của họ vẫn phập phồng, rõ ràng vẫn chưa chết.



Diệp Diễm ‘lách cách’ lên đạn, ánh mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh rồi bỗng nhiên sững lại, gương mặt vốn kề sát nòng súng ngước lên.



“Trần Giai Tân! Chu Tấn!” Anh thấy bóng dáng quen thuộc cũng đứng sững sờ cứng ngắc ở phía sau như những kẻ khác.



Trình Thanh Lam cũng nhận thấy, nghển cổ nhìn ra xa. Chuyện xảy ra sau đó lại càng khó tin!



Tiếng bước chân đồng loạt vang lên, vẻ mặt của Trần Giai Tân và Chu Tấn vẫn

không hề thay đổi, đi đều bước tới trước mặt Diệp Diễm rồi đứng nghiêm.

Bàn tay đồng loạt giơ lên đuôi mày, chào Diệp Diễm theo nghi thức quân

đội.



Sau đó, hai người cúi gằm mặt xuống, đứng sừng sững bất động như người đã

chết. Mặc dù hai người vốn là cấp dưới của Diệp Diễm, nhưng dáng vẻ hệt

tượng gỗ của hai người vô cùng quái dị.



Diệp Diễm gằn giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Hai người vẫn không nhúc nhích, trầm lặng như đã chết.



“Nói!” Diệp Diễm tóm lấy cổ áo Trần Giai Tân.....Giọng nói hơi gấp rút. “Tại sao Zombie lại xuất hiện ở đây?”



Trần Giai Tân lắc đầu vô cùng cứng ngắc.



Diệp Diễm và Trình Thanh Lam đang ngồi trong xe liếc mắt nhìn nhau. Trình Thanh Lam gõ cửa sổ xe, Diệp Diễm mở cửa ra.



Trong bóng đêm mờ tối, khuôn mặt của binh lính trầm tĩnh khác thường. Bởi vì

trầm tĩnh mà hình như khóe miệng mỗi người đều mang nụ cười thản nhiên.

Nhìn kỹ lại, cũng chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nhất của họ.



Trái tim Trình Thanh Lam đập thình thịch. À, không đúng, là chip ở vị trí

trái tim đang đập thình thịch, cung cấp máu cho động mạch.



“Hồng Huân!” Trình Thanh Lam thấy thân hình béo mập đứng trong góc.



Hồng Huân cũng đứng sững sờ, không hề có phản ứng.



Tại sao Chu Tấn và Trần Giai Tân có phản ứng mà Hồng Huân thì không? Diệp Diễm lạnh lùng quát lên: “Hồng Huân!”



Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Hồng Huân tiến lên theo cách y hệt như Trần Giai Tân và Chu Tấn, cứng ngắc bước đến trước mặc Diệp Diễm rồi đứng

im, chào và lại im lặng.



Đây không phải là Hồng Huân! Hồng Huân chưa bao giờ đối đãi với cấp trên

theo cách cứng nhắc như vậy. Cô sẽ cười ha ha, vô lại xông tới huých cho Trình Thanh Lam một phát, sau đó cười he he trêu ghẹo: “Diệp lão đại,

cuối cùng cũng cứu được người phụ nữ của anh rồi!”



Mặt Diệp Diễm trầm như nước, hầu kết chuyển động. Trình Thanh Lam khẽ nói:
trong trận chiến, những cái tên đã từng mất đi của họ có thể ghi lên bia tưởng niệm liệt sĩ của loài người một lần nữa.



Lịch sử tràn đầy những điều tình cờ bất ngờ. Trong đêm đó, thành quả Cố Đồng đã dốc lòng nghiên cứu mấy năm, thuốc cải tạo dùng DNA của anh để

truyền bá mật mã và tần số khống chế, vô cùng xui xẻo đã bị người anh

song sinh có cùng DNA với anh trở lại vùng đất chết sớm hơn anh nửa bước cướp mất.



Nhưng bây giờ, Diệp Diễm và Trình Thanh Lam vẫn sống những ngày lo sợ. Họ

cũng đoán được đại khái nguyên nhân biến đổi của quân đội Zombie và loài người, nhưng không thể khẳng định hoàn toàn. Diệp Diễm chỉ có thể gia

tăng phòng ngự của khu vực, tăng cường huấn luyện bộ đội, đề phòng mối

nguy hiểm ập tới, đề phòng sự phản kích của hoàng tộc Hackley đã đoạt

được vật chất tinh nguyên không biết ẩn nấp ở nơi nào.



Đêm đó, bộ đội sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức bắt đầu tập luyện; nông trường

và mỏ quặng cũng bắt đầu khôi phục sản xuất. Trận chiến dai dẳng mấy

tháng giữa vùng đất chết và vùng đất Zombie cuối cùng cũng bình lặng

tiêu tan.



Sau mấy ngày sóng gió, cuối cùng Trình Thanh Lam và Diệp Diễm có thể yên bình ôm nhau.



“Mấy ngày nay cứ như nằm mơ vậy.” Trình Thanh Lam nói. Mà cô còn muốn nói

với anh rằng, nếu không có anh, bây giờ cô biết phải làm sao?



Không, cô sẽ không tự sát. Mạng sống đáng giá hơn hết thảy. Đành phải sống

những ngày hoang mang, làm một người máy chiến đấu không rõ lai lịch, cứ sống trong hoang mang như vậy.



“Là lỗi của anh.” Diệp Diễm vươn bàn tay thon dài của anh ra vuốt ve mặt cô.



Lần nào anh cũng tự trách. Nhưng sao có thể trách anh đây?



Trình Thanh Lam lắc đầu: “Có một số việc không thể tránh khỏi.” Như việc cô

đột nhiên đi tới niên đại xa lạ này, cũng như Đinh Nhất là người đầu

tiên cứu cô, nhưng cũng gần như phá hủy cô.



“Ngày mai sẽ gọi quân y tới đây.” Diệp Diễm bình tĩnh nói.



Trình Thanh Lam không trả lời ngay, cô nhìn đội quân đông nghịt không thấy

điểm tận cùng được ánh mặt trời óng ánh bao phủ. Đúng là đội quân hùng

hậu, cô nghĩ. Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua dáng vẻ của những Zombie nhỏ

tuổi.



Nhỏ có bảy tám tuổi, lớn có mười ba mười bốn tuổi. Mái đầu rối bù cáu bẩn,

vô cùng hôi thối; quần áo trên người cũng không thể gọi là quần áo nữa,

thậm chí chỉ còn lại một miếng vải rách, những chỗ xấu hổ cũng không thể che kín.



Gương mặt của chúng cũng bẩn thỉu, chi chít vết máu đen đã khô lại. Đôi môi

tái nhợt, hai chiếc răng nanh vươn ra. Đôi mắt không còn vẻ khát máu

cuồng bạo của Zombie trước kia nữa, mà chỉ còn vẻ mơ hồ trong suốt.



Những người bất hạnh nhất có lẽ là những đứa bé này? Dù không chết nhưng lại

trầm luân thành Zombie. Cuộc sống trong quân đội của Diệp Diễm có lẽ là

những ngày tươi đẹp nhất của chúng. Mặc dù không được cung ứng lương

thực đầy đủ đúng hạn, nhưng đêm nay binh lính sẽ cho chúng tắm, mấy ngày nữa sẽ gấp rút may quần áo ưu tiên những đứa trẻ này.......



Tay Trình Thanh Lam chậm rãi xoa bụng, khẽ khàng nói: “Vâng, em nghe lời anh.”