Anh Hùng Thời Loạn

Chương 53 : Chúng ta không phải là con người

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Bầu trời trên đỉnh đầu con người u ám như thể vũng nước đục ngầu.



Hôm nay một nghìn binh lính ở biên phòng Nam Thành đều lên tinh thần, lưng

eo thẳng tắp. Đại úy Hà Khâm Du đứng đầu đoàn quân canh phòng, cung kính chờ đợi.



Đại úy hai tám tuổi để râu quai nón, chiều cao trung bình nhưng vô cùng

cường tráng. Giữ chức chỉ huy quân biên phòng Nam Thành được một năm,

anh cũng là bạn đại học với Cố Đồng. Sự trung thành của anh với đế quốc

là chuyện không thể hoài nghi.



Cho nên anh mới có thể vén lên chiến tranh giữa vùng đất chết và Nam Thành. So với bất kỳ ai khác, anh lại càng nóng lòng hi vọng có thể tiêu diệt

tất cả cương thi, thu phục đại lục, gây dựng lại Đế Quốc huy hoàng xưa kia.



Nhưng Cố tướng quân vẫn dung túng không giết lũ Zombie. Xem chừng mẹ của Cố tướng quân cũng vì Zombie mà chết. Anh không thể hiểu dụng ý của Cố tướng quân! Như vậy phải làm sao đây? Để cho Zombie tấn công Nam

Thành, có lẽ đây là cách tốt nhất khiến Cố tướng quân giận dữ mà kéo

quân tiêu diệt toàn bộ Zombie?



Thậm chí anh còn đồng ý phối hợp với phần tử không hề có thiện chí ở vùng

đất Zombie cùng tấn công Nam Thành. Chẳng qua đây cũng chỉ kế sách tạm

thời, bằng thực lực quân sự ở Nam Thành, đám Zombie kia xông vào con nào sẽ bị tiêu diệt con đấy. Anh tin tưởng hơn nữa còn mong đợi cảnh tượng

đó diễn ra.



Song thủ lĩnh của đội quân lưu vong Diệp Diễm lại quay về, vùng đất chết

bình yên trở lại. Anh không biết rốt cuộc Diệp Diễm có năng lực gì mà có thể khiến cho Đinh Nhất nham hiểm sắc bén kia lặng thinh.



Sau này, tướng quân Cố Đồng cũng không trách cứ anh. Nhưng khi anh báo cáo

công việc, thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của Cố tướng quân qua video

call, anh bỗng cảm thấy Cố tướng quân đã biết hết những điều mình làm.

Anh xong đời rồi.



Nhưng anh không hề hối hận.



Hà Khâm Du hít sâu một hơi, hốc mắt quân nhân hơi ướt. Ba ngày trước, anh

nhận được lệnh của Cố tướng quân, Cố tướng quân sắp dẫn đội quân hộ vệ

tiến vào vùng đất chết.



Nhưng lúc này, khi anh thấy đội quân hộ vệ phía sau Cố tướng quân chưa tới

một trăm người, còn có hơn mười người là thành phần trí thức ăn vận

chỉnh tề, tim anh bỗng chùng xuống.



“Khâm Du...” Bóng dáng cao lớn đứng lại trước mặt anh, khuôn mặt khác thường

ấy lại làm cho anh cảm thấy thân thiết, “Cậu vất vả rồi.”



Hốc mắt người đàn ông ý chí kiên định bỗng nóng lên: “Tướng quân...”



Khác với bộ đồ phòng hộ dày cộm màu xám hoặc đen của những người phía sau,

trong lớp áo phòng hộ màu trắng mỏng tang, Cố Đồng mặc bộ đồ bó sát, tôn lên vẻ oai hùng của thân thể cao lớn hoàn mỹ.



“Khâm Du. . . Không ai có thể nghi ngờ lòng trung thành của cậu.” Cố tướng

quân cúi đầu nhìn Hà Khâm Du, “Cậu trung thành với Đế Quốc.” Hà Khâm Du

nghe vậy bỗng run lên, nỗi tuyệt vọng xông lên đầu.



“Tướng quân. . . Tôi. . .”



“Bắt đầu từ ngày mai, Thượng úy Liên Kỳ Tương sẽ tiếp nhận cậu. Hi vọng tương lai cậu ở ven biển miền Tây vẫn xuất sắc như trước.” Cố tướng quân bình tĩnh nói, “Mở cánh cổng vùng đất chết.”



Hà Khâm Du nghi ngờ nói: “Tướng quân, ít người tiến vào vùng đất chết như vậy. . . Nơi đó toàn những kẻ vô cùng hung ác. . .”


Da của anh ta có màu xanh. Từ vầng trán cho đến cần cổ bị áo che khuất, từ con ngươi đến đôi môi, toàn bộ đều mang màu xanh. Dưới ánh hoàng hôn,

thanh lạnh tĩnh mịch như dòng sông băng.



Anh ta giống như người bị trúng độc trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng anh ta không trúng độc.



Da anh ta có màu xanh bởi vì anh là người nhân bản, không phải người bình

thường. Từng tế bào trong người đều được cải tạo mà thành. Đây chính là

Cố tướng quân trong truyền thuyết.



Mà người thứ ba ngồi trong phòng, là một phụ nữ có thai đang bồi rượu. Cô

cũng không phải con người, là người máy. Mà trong bụng cô. . . là thứ

gì?



Trình Thanh Lam nghĩ tới đây bỗng cảm thấy đầu mình toát mồ hôi lạnh.



Hai người đàn ông vẫn trầm lặng ít nói như trước, nhưng uống rượu vô cùng

hăng say. Diệp Diễm thỉnh thoảng nhìn Trình Thanh Lam ngồi bên, ánh mắt

dịu dàng thâm trầm. Thật ra cũng không cần nhiều lời, kẻ ngu cũng thấy

được trong ánh mắt của hai người có bí mật không thể tiết lộ.



“Nếu được kiểm soát bởi DNA của cậu, sao anh có thể khống chế chúng được?” Diệp Diễm nói.



Cố Đồng nhìn Diệp Diễm: “Anh trai, DNA của chúng ta có độ tương thích 99.

9%.” Nhưng cũng không đi sâu đã chuyển đề tài: “Vẫn chưa tìm được người

Hackley kia sao?”



Thân thể Trình Thanh Lam cứng đờ. Cố Đồng bình tĩnh nhìn Diệp Diễm.



Diệp Diễm lắc đầu: “Nếu thuốc của cậu không có tác dụng với anh ta, anh nghĩ anh ta vẫn còn ở nơi nào đó trong đại lục.”



Cố Đồng: “Nhưng bọn em không theo dõi được tín hiệu của vật chất Tinh

Nguyên. . . Ngày mai em muốn tới Tây Đại Lục xem thử. Hai người có đi

cùng không?”



Trình Thanh Lam bỗng thấy buồn nôn, nôn khan một trận rồi ho sặc sụa. Diệp

Diễm vươn tay vỗ nhẹ lưng cô, đưa chén nước tới. Trình Thanh Lam khẽ mím môi nhấp một ngụm, sắc mặt trắng bệch.



Cố Đồng là người nhạy cảm cỡ nào! Đôi mắt màu xanh bỗng lóe lên, chậm rãi nói: “Anh trai. . .”



Diệp Diễm cụp mắt: “Bọn anh không định giữ đứa bé trong bụng cô ấy.” Nâng chén rượu lên, Diệp Diễm không

nhìn Trình Thanh Lam, uống cạn sạch, sắc mặt bình tĩnh.



Còn khó xử đến mức nào nữa đây? Diệp Diễm phải chính miệng nói với em trai mình như vậy?



Trình Thanh Lam không nhìn Cố Đồng, chỉ gật đầu theo. Nhưng cũng không thể nói thẳng đó là đứa con của người Hackley.



Cố Đồng hơi ngẩn ra, mau chóng bình tĩnh trở lại, nói: “Chiến hạm tới đây vào ngày mai sẽ có bác sĩ.”



Diệp Diễm trầm lặng, gật đầu.



“Chị dâu. . .” Cố Đồng nói với cô, “Em cần một chút máu của chị để mang về nghiên cứu.”



Trình Thanh Lam gật đầu không hề để ý, mặc cho bàn tay màu xanh của Cố Đồng

cầm lấy ống tiêm nhỏ, để sát vào cánh tay trắng như tuyết của cô.



Cô nhìn chằm chằm vào quai hàm kiên cường của Diệp Diễm, nỗi lòng chua xót.