Anh Hùng Thời Loạn

Chương 54 : Tình hình thế giới

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Tháng mười một trời lộng gió, cho dù có khoác áo rằn ri vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.



Sáng nay phản ứng nôn nghén của Trình Thanh Lam cực kỳ nghiêm trọng, tâm

trạng cũng hơi bực bội. Khi cô mang khuôn mặt trắng bệch bước ra khỏi bộ chỉ huy, đúng lúc nhìn thấy hai anh em sinh đôi điển trai đứng trước

chiếc máy bay màu xanh hút thuốc. Máy bay cao tầm mười lăm mét, hình

tròn, đường kính hai mươi mét, vẫn còn nhỏ so với thể tích của máy bay

chiến đấu tầm trung.



Từ nhỏ Cố Đồng và Diệp Diễm đã uống thuốc độc, thật ra cũng không sợ không khí ở vùng đất chết, khuôn mặt màu xanh không hề cố kỵ mà để lộ trong

không khí.



Thấy Trình Thanh Lam đi tới, Diệp Diễm dập tắt thuốc, cầm lấy tay cô, không nói lời nào, chỉ nhìn cô đầy âu yếm.



Hôm nay sẽ phá thai. Cô hiểu ánh mắt của anh, mỉm cười bình thản.



Làm vậy là tốt nhất. Diệp Diễm, hãy để sinh mạng này không bao giờ xuất

hiện trên Trái Đất, không phải đối mặt với thù hận và vận mệnh không thể biết trước.



Khói thuốc màu trắng quẩn quanh ngón tay giữa của Cố Đồng, đôi mắt xanh thản nhiên nhìn Trình Thanh Lam, nhưng lại nói với Diệp Diễm: “Chúng ta sẽ

bay tàng hình ở khu vực cách bờ biển Tây Đại Lục một nghìn hải lý trong

ba ngày, quan sát tình trạng binh lực của họ.”



Một người đàn ông bước xuống khỏi cầu thang máy bay, bộ đồ phòng hộ mỏng màu đen bao quanh cơ thể, không nhìn rõ vẻ ngoài.



“Đây là phụ tá của em, Thư Bình Nam.” Cố Đồng nói, “Cũng là bác sĩ hạng nhất.”



“Ngài Diệp! Phu nhân!” Thư Bình Nam chào theo nghi thức quân đội, mặc dù

không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng có thể thấy rõ ngực của anh ta đang phập

phồng, “Ngài Diệp, từ lâu đã được nghe danh của ngài! Hôm nay cuối cùng

cũng được gặp... Tôi vô cùng vinh hạnh!”



Diệp Diễm khẽ vuốt cằm: “Cũng chỉ là kẻ lưu vong mà thôi. Thư tướng quân khách sáo quá rồi.”



Thư Bình Nam hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua Trình Thanh Lam. Trình Thanh

Lam chỉ mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt không có chút sắc đỏ.



“Phu nhân, xin yên tâm.” Giọng của Thư Bình Nam hơi dè dặt.



Có lẽ họ cũng sẽ biết huyết thống của đứa bé, Trình Thanh Lam lấy lại bình tĩnh, gật đầu: “Thật ra đứa bé này...”



“Đứa bé này là người Hackley.” Diệp Diễm bỗng cắt đứt lời cô, vẻ mặt kiên

nghị, giọng nói bình tĩnh. “Nửa tháng trước, cô ấy bị hoàng tộc bỏ trốn

của hành tinh Hackley bắt mất.”



Mọi người yên lặng, nhưng không ai tỏ vẻ sửng sốt.



“Phu nhân...” Thư Bình Nam ôn hòa nói. “Tôi sẽ không để đứa trẻ phải chịu chút đau đớn nào.”



Rõ ràng mong đợi có thể phá thai sớm một chút... Nhưng lồng ngực Trình

Thanh Lam bỗng thít chặt, cô đè nén hơi nước ấm áp trong hốc mắt, rũ mắt xuống, nói: “Vâng! Cảm ơn anh.”



“Em dẫn theo mười người máy...” Cố Đồng bước một bước lên cầu thang, nói
chỉ lẳng lặng nhìn mọi người. Vì vậy màu máu đen trên vai nhạt dần, màu

đen kia như thể bị màu tím nuốt trôi, mau chóng ngừng chảy, chỉ còn vết

máu màu tím khô khốc trên chiếc áo xám trắng.



“Tại sao hôm nay các người lại dụ tôi tới đây?” Gebhuza ngạo nghễ nói, “Giết tôi ư? E rằng các người không làm nổi.”



“Chúng tôi muốn giao dịch với anh.” Cố Đồng châm điếu thuốc, mắt xanh híp lại, “Một giao dịch có lợi cho cả loài người và tộc Hackley.”



Gebhuza hơi ngẩn ra, chợt cười: “Dựa vào cái gì chứ? Ba mươi chiếc chiến hạm cỡ lớn của hành tinh mẹ đã được tôi đánh thức, mấy vạn người dân sẽ cùng

tôi chinh chiến. Tại sao phải giao dịch với các người?”



Cố Đồng cười: “Chiến hạm thì tôi có năm mươi chiếc. Ngoài ra còn có hai

trăm người máy chiến đấu cấp cao, mười vạn binh lính phục vụ lâu dài,

mười vạn quân dự bị. Anh tôi có bảy vạn Zombie bất tử.”



Gebhuza cười lạnh: “Định uy hiếp tôi sao?”



Diệp Diễm nhận lấy điếu thuốc từ tay Cố Đồng, ở thời khắc vô cùng quan trong này hai anh em lại vô cùng ung dung. Châm thuốc, Diệp Diễm nói: “Thủ hạ của anh có thể dùng được sao?”



Gebhuza im lặng.



Trình Thanh Lam hiểu.



Đúng vậy, nếu quả thật anh có chiến hạm cỡ lớn và hơn vạn người dân Hackley

như lời anh nói, mới nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chưa chắc đã có sức chiến đấu của mấy vạn bộ đội. Gebhuza phải đối mặt với sự không thống nhất,

cho dù trong số họ đã từng có chiến sĩ và tướng lĩnh, nhưng để trở thành đội quân hùng mạnh trong thời gian ngắn thì không hề dễ dàng.



Ngày đó, Diệp Diễm chỉ cần mười lăm tinh binh đã có thể xông vào vùng đất

của bảy vạn Zombie được Gebhuza dẫn dắt. Ngoài mưu lược và sự dũng mãnh

của Diệp Diễm, phần lớn là do thủ hạ của Gebhuza chỉ có bốn con người có thể suy nghĩ và chỉ huy quân đội.



“Mẹ của chúng tôi biến thành Zombie trong cuộc chiến với người Hackley.”

Diệp Diễm nói, “Thù này, chúng tôi tất phải báo. Tộc Hackley cần nghỉ

ngơi dưỡng sức hơn cả con người. Cái giá cho cuộc giao dịch, chúng tôi

cho anh mười năm. Mười năm sau, chúng ta quyết chiến.”



“Vậy đổi lại các người muốn...” Gebhuza nhìn về phía tây, “Người máy sao?”



Cố Đồng gật đầu: “Thù hận giữa các người và người máy còn sâu nặng hơn

loài người phải không? Người máy ở Tây Đại Lục không thể nào liên minh,

cũng không thể cho anh một đại lục, cho anh mười năm. Liên minh với

chung tôi, anh mới có cơ hội cứu sống dân tộc của mình, mới có thể báo

thù từng bước.”



Gebhuza im lặng, dưới hàng mi dày rậm màu tím, là đôi mắt tím đậm.



Điếu thuốc trên tay Cố Đồng và Diệp Diễm đã cháy hết. Cuối cùng ánh mắt của Gebhuza liếc nhìn Trình Thanh Lam.



Trình Thanh Lam bỗng run lên trong lòng, chậm rãi nói: “Gebhuza, mười năm sau, tôi sẽ tuân thủ lời hứa của tôi, giết chết anh.”



Gebhuza nghe vậy, lập tức nói: “Liên minh cũng có thể.” Anh nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam, “Nhưng, tôi muốn cô ấy.”