Anh Hùng Thời Loạn
Chương 56 : Đợt tấn công đầu tiên
Ngày đăng: 21:07 21/04/20
Gió thu xào xạc, bầu trời vẫn xám xịt như trước, không thấy chút ánh nắng
nào. Đối với những người dân bình thường ở Nam Thành mà nói, đây chỉ là
một buổi chiều bình thường.
Mặt đất, không trung, xe buýt, tàu điện và máy bay tư nhân lao vút qua;
những tòa nhà với kiến trúc cường điệu phong phú đều lặng yên đứng sừng
sững, khiến thành thị bao phủ bởi màu xám quạnh quẽ. Giữa ban ngày,
những cậu ấm nhà giàu vẫn trầm mê trong thân thể tinh xảo của người máy
nữ tại khu nhà cao cấp của mình. Những nam thanh nữ tú không tìm thấy lý tưởng cho mình thì lõa thể ăn uống sinh hoạt trong tòa nhà trong suốt.
Người máy nô lệ kiệm lời đang giám thị dây chuyền sản xuất vũ khí tự
động trong công xưởng.
Buổi trưa, mười hai giờ đúng, sự yên bình và tĩnh lặng kéo dài hai năm ở Nam Thành đã bị một giọng nói lạnh tanh vô tình phá vỡ.
Tất cả màn hình ngoài trời hoặc trong nhà người dân, tất cả thiết bị thông
tin trí năng hóa dùng trong quân sự hay dân sự, tất cả tòa nhà hoặc
người máy có trang bị máy cảm biến nano đều đồng thời hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông còn trẻ, hoặc vang lên giọng nói của anh.
Khuôn mặt của anh ta cực kỳ điển trai lạnh lùng; làn da, mắt và môi đều có
màu xanh đã chứng thực lời đồn về vẻ ngoài của người thống trị tối cao.
Mặc dù đây là lần đầu tiên con người thần bí này xuất hiện trước mặt
toàn dân.
“Hỡi những người dân của đại lục, tôi là Cố Đồng.” Những lời này vừa vang
lên, những con người rải rác khắp mọi ngóc ngách ở Nam Thành đều không
hẹn mà cùng ngừng thở.
“Hòa bình sẽ không còn nữa. Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng nay, tôi đã nhận được lời tuyên chiến của người máy Tây Đại Lục.”
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, mọi người vỡ òa trong nỗi kinh sợ. Có
người lập tức gào lên: “Chiến tranh! Chúng tôi muốn chiến tranh! Giết
sạch những tên phản bội này đi!”
Nhưng cũng có người lập tức rơi nước mắt: “Không! Chiến tranh đáng ghê tởm!”
Những người lớn tuổi vẫn còn nhớ như in bước ngoặt suy bại của xã hội loài
người, bắt đầu từ cuộc chiến tranh đầu tiên với người máy phản bội vào
năm mươi năm trước. Mà hôm nay, người máy lại ngóc đầu trở lại!
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Người đàn ông trong màn hình không hề
tức giận, cũng không trợn tròn mắt. Đôi mắt xanh của anh bình tĩnh không một gợn sóng. Nhưng bởi vì quá bình tĩnh lại khiến mọi người cảm thấy
sự kiên nghị trong ánh mắt đó ẩn chứa nỗi bi thương.
“Tôi, và đội quân của mình sẽ đánh bại quân đội người máy, bằng máu tươi và ý chí của chúng tôi.” Cố Đồng nói chậm rãi. “Mặc dù Đế Quốc đã bị tiêu
diệt, nhưng lời hứa của quân đội dành cho con dân Đế Quốc không bao giờ
thay đổi.”
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Sau một lúc lâu, bỗng vang lên tiếng hoan hô ngất trời.
“Muôn năm! Muôn năm!” “Đế Quốc muôn năm! Cố tướng quân muôn năm!”
Tin tức hai bờ đại lục tuyên chiến lập tức lan truyền khắp nơi, trở thành
đề tài bàn luận sôi nổi của mọi người. Khác hẳn với vẻ hăm hở của dân
thường, chính khách, quý tộc, các thương gia đều lo sợ bất an. Vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu bắt đầu tràn ngập không khí kỳ dị. Trong các cuộc giao dịch, những chiếc máy bay dân dụng có thể bay khắp sáu đại
lục có số lượng hiếm hoi đó được bán với giá trên trời. Mặc dù mọi người không biết những đại lục ngoài hai đại lục Đông Tây bị giống loài gì
thống trị. Hễ những người có đầy đủ tiền tài quyền lực đều bắt đầu chuẩn bị chạy trốn sau khi Nam Thành thua trận.
Diệp Diễm nghe vậy, ném điếu thuốc xuống dưới đất, bước qua. Đôi mắt đen của hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Diệp Diễm đột nhiên nâng cánh tay
phải, đấm mạnh lên mặt Gebhuza!
Gebhuza không trốn không tránh, gương mặt bị lực đánh mãnh liệt của Diệp Diễm
làm cho quay sang một bên. Anh nhổ máu ra, chậm rãi quay lại, vẫn nhìn
Diệp Diễm.
Má phải màu mạch đã sưng vù, thế nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau đớn, lạnh lùng nói: “Cú đấm này là tôi nợ anh.”
Diệp Diễm hơi ngẩn ra, Gebhuza đột nhiên vung tay, đấm lên mặt Diệp Diễm!
Diệp Diễm cũng bị đánh tới mức mặt quay sang bên như trước, khóe miệng
chảy máu, khuôn mặt chợt xanh tím sưng đau.
Thế nhưng anh vẫn âm trầm, đôi mắt đen thẫm tức giận nhìn Gebhuza.
“Cú đấm này, là anh nợ tôi.” Gebhuza nói, “Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không
để cô ấy bị người máy bắt đi! Còn có... con trai của tôi!”
Sắc mặt của Diệp Diễm cực kỳ khó coi, gằn từng chữ một: “Geb-Hu-Za!”
Gebhuza lại cười: “Cái tên Gebhuza... Khi tôi khôi phục hình dáng vốn dĩ và
thân phận của mình, khống chế quân đội Zombie, tôi cho rằng tôi đã sống
lại. Nhưng...”
“Cho đến khi cô ấy chết trên tay tôi.” Gebhuza nói, “Tôi mới biết được, thật ra thì tôi đã chết.”
Giọng anh mang ý cười, nhưng vô cùng đau thương. Trong lòng Diệp Diễm bỗng
hiện hiện lên hình ảnh Trình Thanh Lam bị bắt đi, khuôn mặt tái nhợt và
dòng máu đỏ tím chậm rãi xuống bắp đùi mà cảm thấy đau xót.
Nhưng Gebhuza lại lẩm bẩm, nói bằng giọng điệu khiêu khích hài hước của riêng mình Đinh Nhất: “Diệp Diễm, nếu bây giờ tôi cứu cô ấy về, có làm nổi
bật lên sự vô năng của anh không nhỉ?”
Diệp Diễm lấy lại tinh thần, lửa giận trong mắt đã thu lại, chỉ còn vẻ hờ
hững: “Không cứu được cô ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?”
Không cứu được cô ấy, chẳng phải tôi sẽ trở thành cái xác không hồn sao? Còn quan tâm tới điều gì nữa?
——————————————————
Hai người đàn ông vẫn luôn kiêu ngạo cố chấp, đang lặng lẽ giằng co ở Nam
Thành, rồi lại hợp tác mật thiết. Mưu lược của Diệp Diễm, khả năng khoa
học kỹ thuật của Gebhuza.
Mà ở Tây Đại Lục cách xa bốn nghìn cây số, tại dinh thự nguy nga tráng lệ
tựa như ảo mộng, Trình Thanh Lam dần dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là
sờ bụng mình.
Không hề khóc lóc, cũng không khó chịu. Tứ chi và trái tim cô đều chết lặng,
nhưng lại cất một tiếng thở dài như một người đã có tuổi. Tiếng rất khẽ
nhưng hơi thở lại nặng nề.
“Thanh Lam, cô đã trở lại rồi.” Đôi mắt xa lạ ấm áp đang nhìn cô.
Khi thấy cô thở dài, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú bỗng ướt nhòa.