Anh Hùng Thời Loạn

Chương 57 : Tình mẹ con

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Thật ra Trình Thanh Lam chỉ hôn mê chưa tới nửa giờ.



Từ khi bị bắt vào chiếc phi thuyền màu đỏ, cô vẫn yên lặng. Yên lặng nhìn

thân dưới của mình không ngừng chảy dòng máu đỏ tím, yên lặng chịu đựng

từng cơn đau quặn thắt.



Người máy trên phi thuyền ném cô vào một khoang thuyền đóng kín, cũng không

để ý đến cô lắm, cũng không có bác sĩ đi theo. Trình Thanh Lam đau đến

mức không đứng vững, tựa vào vách khoang kim loại màu vàng, cảm thấy

toàn thân rét lạnh.



Cho đến khi dòng máu đỏ tím chảy đầy sàn nhà bên người, cô mới dừng lại.

Thân thể khỏe mạnh được gắn thêm bộ chip mạnh mẽ khiến cô thoát khỏi vận mệnh băng huyết mà chết.



Nhưng bụng càng lúc càng lạnh.



Đã may mắn lắm rồi. Cô vẫn còn sống, cô lặp lại với bản thân. Hít sâu một

hơi, cô không để rơi dù chỉ một giọt lệ. Chẳng qua khi cô thấy vũng máu

tím đậm đọng lại dưới chân thì cảm thấy như bị kim châm, vội vàng dời

ánh mắt đi.



————————————————————————



Buổi chiều, chiếc phi thuyền tốc độ cao đã tới Tây Đại Lục, mà lúc này, Đông Đại Lục vừa mới công bố với nhân dân tin tức về chiến tranh.



Xuyên qua những tòa nhà cao tầng đổ nát, xuyên qua những công xưởng nhân tạo

đầy khói bụi. Nơi này khác hẳn Đông Đại Lục. Vài thập niên sau khi nơi

này bị chiến tranh phá hủy, gần như không hề gây dựng lại bất kỳ tòa nhà dân sự xinh đẹp nào.



Thứ duy nhất được gây dựng lại là nhà máy quân giới, và pháo đài chỉ huy dù đơn sơ nhưng trang bị đầy đủ thiết bị phòng ngự tân tiến mà Trái Đất

có.



Diện tích Tây Đại Lục chỉ bằng một phần ba Đông Đại Lục. Trên bình nguyên

hoang tàn, là vô số nhà máy quân giới, chiến hạm, chiến xa điện, người

máy chiến đấu vừa mới xuất lô đang đứng xếp hàng dày đặc... Những thứ

này trải rộng khắp lục địa.



Đây là một lục địa được quân sự hóa hoàn toàn.



Trình Thanh Lam nhìn cảnh tượng bên ngoài qua màn hình tinh thể lỏng trong

khoang thuyền kim loại, nhớ tới lời của Hình Tùng. Thì ra, cô đến từ lục địa này ư? Là ai đã đưa cô đến Đông Đại Lục? Nhưng lại không thèm nói

vài câu đôi lời, khiến cô cho rằng mình đã sống lại, che giấu sự thật

rằng cô đã là người chết?



Câu trả lời sẽ xuất hiện nhanh thôi.



Trình Thanh Lam bị người máy dẫn tới nơi nguy nga lộng lẫy duy nhất trên Tây Đại Lục.



Thật ra thì nói nguy nga lộng lẫy cũng hơi quá. Chẳng qua so sánh với nơi ở

đơn sơ của Diệp Diễm, dinh thự đơn giản vắng lặng của Cố tướng quân, nơi này bố trí vô cùng ấm áp. Bức tường kim loại màu xanh nhạt, ghế sô pha
Nụ cười của Hình Lăng Y càng thêm khổ sở: “Anh ấy là người máy chiến đấu

hình người trí năng hoàn mỹ nhất mà tôi chế tạo được. Anh ấy không giống cô, lúc vừa mới tỉnh lại hoàn toàn không có trí nhớ và tình cảm. Anh ấy từng cực kỳ lệ thuộc vào người mẹ này.



Năm mươi tám năm trước, anh ấy đã dùng thành quả nghiên cứu của tôi, mang

theo tất cả người máy mà phản bội tôi và loài người. Dưới sự ép buộc của anh ấy, quan hệ giữa chúng tôi đã có định nghĩa mới.”



“Vậy chị. . . có yêu anh ta không?” Giọng Trình Thanh Lam hơi run.



Đôi mắt xinh đẹp của Hình Lăng Y khẽ chớp, giọng nói khẽ khàng ẩn chứa sự bất đắc dĩ: “Tôi yêu anh ấy.”



Hai người phụ nữ thở dài thườn thượt ở căn phòng tràn ngập ánh nắng sau

nhà. Trong đại sảnh phía trước, Hình Tùng đang chủ trì hội nghị quân sự.



Toàn bộ thủ hạ của Hình Tùng đều là người máy, nhưng hắn có một nhóm tướng

lĩnh có chỉ số thông minh bậc cao. Hôm nay, người tham mưu đang vắn tắt

thông tin.



Tình trạng binh lực của hai bên, thông tin người máy có được còn chính xác

hơn loài người: Mười vạn quân chính quy, mười vạn quân dự bị, hai trăm

người máy võ trang cấp cao, năm mươi chiếc chiến hạm, bảy vạn Zombie.



“Ngoài ra, xế chiều hôm nay, có hai mươi chiếc chiến hạm từ ngoài hành tinh

tập trung ở bờ biển cách Đông Đại Lục hai trăm hải lý.” Người tham mưu

báo cáo tin tức giật gân này bằng giọng lạnh băng, “Tính số lượng vận

tải, có gần ba vạn người.”



Hình Tùng cười: “Người Hackley định diệt tộc luôn sao?”



Xem xét lại Tây Đại Lục, về tổng binh lực không bằng loài người, nhưng thực lực không hề thua kém: Năm nghìn người mấy võ trang cấp cao, năm vạn

người mấy võ trang cấp thấp, một trăm chiếc chiến hạm. Bộ đội người máy

đặc chủng có ba nhánh: Một trăm người máy cỡ lớn, năm mươi chim máy cỡ

lớn, năm trăm người máy biết bay cỡ nhỏ.



Tướng lĩnh chịu trách nhiệm chiến tranh thông tin là một người máy kim loại

màu xám. Hắn đứng lên, đôi mắt màu đỏ như máu đọng lại: “Tính đến tám

giờ tối nay, quân ta đã đánh chiếm được trên 95% hệ thống thông tin và

hệ thống điều khiển của kẻ địch. Quân địch giăng bẫy, lợi dụng đạn đạo

nano để phản công, đột phá hệ thống phòng ngự đầu tiên của quân ta. Binh lính thông tin phe ta thương vong quá nửa, lên đến tám trăm. Toàn bộ

thiết bị thông tin vòng ngoài đã bị hủy.”



Đại sảnh lạnh tanh mà tĩnh lặng. Các tướng lĩnh người máy không hề phẫn nộ

đau buồn cho những binh lính đã chết và bị thương. Họ chỉ tính toán

chính xác binh lực và kế hoạch tác chiến của hai bên, tìm kiếm sách lược đương đầu thích hợp nhất.



“Dừng tấn công thông tin.” Màu mắt của Hình Tùng trầm xuống, “Cuộc chiến đầu tiên chúng ta đã thất bại. . . Thật thú vị.”



Cuối cùng cuộc chiến tranh này cũng có chút thú vị.



Hình Tùng cất cao giọng: “Thượng úy Quý Lan, thiếu tướng Mục Đồng, đại úy Tuyết Nãi dẫn dắt quân đoàn chủ lực, chinh chiến!”