Anh Hùng Thời Loạn

Chương 58 : Anh em

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Đêm đến.



Sau chiến thanh thông tin luân phiên, thương vong của kẻ địch nhỏ hơn dự

tính. Nhưng dù thế nào đây vẫn là sự ủng hộ tinh thần lớn lao. Thăm dò

thấy chiến hạm của quân địch đang neo ở ven biển, chiến hạm của loài người cũng chạy băng tới vùng biển rộng mênh mông khôn cùng.



Hai bên đều đi một nước cờ lớn. Không thể tránh khỏi chiến trường chính diện ác liệt.



Vì là tổng tư lệnh, chiến hạm của Cố Đồng sắp xếp ở vị trí quan trọng nhất trong đội hình, chạy trên mặt nước lạnh băng đen ngòm.



Dự tính sáng ngày mai binh lực hai bên mới có thể giao chiến. Bây giờ là

mười giờ, Cố Đồng mặc quân trang màu đen phẳng phiu, một mình ngồi trên

khoang tàu cao nhất.



Cửa tự động lặng lẽ mở ra, lính cảnh vệ cơ yếu dẫn một người phụ nữ tới trước mặt Cố Đồng, sau đó rời đi.



Cô gái đó mặc áo hai dây quần soóc, để lộ làn da mềm mại trắng nõn. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt mê muội như trẻ thơ, hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt độ hai mươi.



“Lại đây.” Cố Đồng nói bằng giọng trầm khàn.



Thấy khuôn mặt màu xanh của Cố Đồng, cô gái hơi giật mình, rụt rè tiến tới: “Chủ nhân.”



Đúng vậy, anh là chủ nhân của cô. Ba ngày trước khi cô vừa được sinh ra đã

biết được, chủ nhân duy nhất của cô là người thống trị tối cao của đại

lục: Cố Đồng.



Tướng quân trẻ tuổi kéo cô gái vào lòng mình. Cánh tay dài chậm rãi mơn trớn

gương mặt, xương quai xanh cô gái, rồi thăm dò trong quần áo cô. Cảm xúc mềm mại đến khó tin.



Cô gái cũng không biết xấu hổ, để cho bàn tay chủ nhân lưu luyến trên

người mình. Có điều thân thể không chống cự nổi mà khẽ run.



Cố Đồng đặt cô lên chiếc giường đằng sau, chậm rãi cởi quần áo trên người cô. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông điển trai vẫn mặc nguyên bộ đồ đen, không biết phải làm sao.



Anh nhìn thật sâu vào cô. Tay anh mơn trớn từng tấc da thịt của cô. Nhưng ánh mắt không hề có dục vọng.



“Chủ nhân. . .” Thân thể cô gái run rẩy, giọng êm như áng mây, “Em là ai?”



“Lam.” Cố Đồng cởi quân trang của mình, để lộ lồng ngực màu xanh cường tráng, “Tên cô là Lam.”



“Lam. . .” Cô nhắc lại tên này, hai tay bị anh bắt lấy, cố định trên đỉnh đầu.



Anh tiến thẳng vào cơ thể cô, khiến cô đau đến run rẩy. Anh lặng lẽ di

chuyển, Lam thở hổn hển, hỏi: “Chủ nhân, tại sao lại đối xử với em như

vậy?” Mặc dù lính cảnh vệ cơ yếu đã dạy cho cô biết phải làm thế nào để

lấy lòng chủ nhân bằng thân thể, nhưng vì sao cô lại cảm thấy kỳ lạ như thế?



Cố Đồng không trả lời, chỉ di chuyển gấp rút mạnh mẽ hơn. Trong khoang

thuyền không có bất kỳ âm thanh nào khác, tiếng nước biển mênh mông

truyền tới từ cửa sổ mở rộng. Tiếng thân thể quấn quít cũng bị sóng biển bao phủ.



Sau một lúc, Cố Đồng chợt rút ra khỏi người cô, thứ nóng rực ướt át rơi

trên bụng cô. Cô luống cuống cầm khăn lông lau sạch sẽ cho anh.



Bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn vang trên đỉnh đầu: “Thứ anh trai thích nhất định rất tốt. Anh thích, mình cũng thích.”



Cô gái không hiểu, lại bị anh áp xuống giường lần nữa.



Tới nửa đêm, cửa khoang mở ra. Cố Đồng ôm cô gái xuất hiện, hai người không mặc quần áo. Lính cảnh vệ cơ yếu vội vàng nhận lấy cô gái từ tay anh.



“Nếu. . .” Cố Đồng nhìn vẻ mặt say ngủ của cô gái trong ngực cảnh vệ, “Không

cứu Trình Thanh Lam về được, cứ đưa vật nhân bản này đến cho anh trai.”



Cảnh vệ hoảng sợ: “Tướng quân, nhưng luật pháp Đế Quốc cấm nhân bản người. . .”



Mặt Cố Đồng trầm xuống: “Cứ làm vậy đi.”



Ngày hôm đó anh nghe thấy hội thoại giữa anh trai và Gebhuza. Giọng nói kia

vô cùng bình tĩnh: Không cứu được cô ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?
Trình Thanh Lam lắc đầu: “Tôi tin anh ấy.”



Hình Lăng Y cười: “Nhưng đối thủ của anh ta là Hình Tùng, Hình Tùng không

bao giờ thua cuộc.” Người máy thống lĩnh đã phá vỡ xã hội loài người năm mươi năm trước!



“Tôi muốn nói lời tạm biệt.” Trình Thanh Lam nói, “Cảm ơn chị.”



Một câu cảm ơn, bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Hình Lăng Y nghiêm mặt, nói: “Cô được Hình Tùng mang về. Tôi không thể quyết định được.”



Trình Thanh Lam nhìn cô: “Anh ta đưa tôi về cũng chỉ vì chị. Tôi có thể đi hay không chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói của chị

thôi.” Tới đây một ngày rưỡi, Hình Tùng kia chẳng bao giờ xuất hiện.

Nhưng chỗ ở của Hình Lăng Y được canh phòng cẩn mật, muốn thoát thân

không phải là dễ.



Hình Lăng Y cười khổ: “Không phải tôi không cho cô đi. Những năm gần đây tôi đã chạy trốn rất nhiều lần, hai năm trước chạy trốn lại càng xa. Bây

giờ một con chim cũng không thể bay ra. Huống chi Hình Tùng đang chiến

đấu với loài người, cô cũng được coi là người bên này, điều Hình Tùng

ghét nhất là phản bội.”



Trình Thanh Lam nhìn trời, dường như chân trời cũng bị ngọn lửa chiến tranh nhuộm đỏ.



“Hình Lăng Y, chị chạy trốn nhiều lần chỉ vì nền hòa bình giữa loài người và người máy.” Trình Thanh Lam nói chậm rãi, “Bây giờ, chị còn nghĩ vậy không?”



Hình Lăng Y yên lặng, gật đầu: “Nếu có thể hòa bình, dĩ nhiên là tốt nhất.”

Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng Trình Thanh Lam, “Nhưng tuyệt đối

không được làm hại Hình Tùng. Huống chi, loài người có thể bỏ qua cho

Hình Tùng sao?”



Đúng vậy, oán hận chất chứa bao năm. Hôm nay tài nguyên trên Trái Đất thiếu hụt như vậy, ai bằng lòng cúi đầu chịu thua chứ?



“Vậy tôi chỉ có thể bắt chị để uy hiếp Hình Tùng đầu hàng.” Trình Thanh Lam nâng chén trà lên, bình tĩnh nói.



Hình Lăng Y nhìn cô: “Cô không làm vậy đâu.”



Trình Thanh Lam đặt chén trà xuống: “Chị nói đúng. Tôi không làm vậy. Bắt giữ chị cũng như bắt giữ chính mình. Lòng tôi cũng không muốn. Huống chi,

mặc dù chị không có sức chiến đấu, nhưng từng góc nhỏ trong căn nhà này

đều bị Hình Tùng giám sát. Tôi chỉ cần đụng ngón tay vào đầu chị đã bị người máy bảo vệ ném ra ngoài tiêu diệt luôn rồi.”



“Nhưng Hình Lăng Y.” Trình Thanh Lam nói, “Diệp Diễm không như vậy. Anh ấy là

người đàn ông giỏi giang nhất tôi từng gặp. Anh ấy nhất định sẽ đánh tới đây, mang tôi đi.”



Hình Lăng Y ngơ ngẩn: “Trước đây rất lâu, tôi cũng nói những lời hệt như cô. Về sau, Hình Tùng dẫn tôi đi rồi, lại không buông tha cho tôi.” Cô hít

sâu một hơi, “Tôi và Hình Tùng đã sống quá lâu rồi. Nếu quả thật có một

ngày phải chết, Trình Thanh Lam, xin hãy khuyên chồng của cô đối xử tử

tế với chủng tộc người máy. Dù cô có không muốn đi nữa, cô vẫn là một

thành viên trong số họ.”



Trình Thanh Lam gật đầu: “Tôi sẽ cố hêt sức. Thật ra thì người máy chỉ bị lập trình mà thôi. Loài người phát động chiến tranh bởi vì rất nhiều loại

dục vọng. Nhưng người máy chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, họ có gì sai

đâu?”



Hình Lăng Y không nói lời nào.



Trình Thanh Lam nhìn cô: “Tôi đã nhận lời rồi, có thể cho tôi về không?”



Ánh mắt của Hình Lăng Y chợt lóe lên. Trình Thanh Lam lại hít sâu một hơi,

chậm rãi nói: “Chị là chuyên gia người máy vĩ đại nhất, chị tạo ra tôi,

tạo ra Hình Tùng. Chị nhất định còn rất nhiều ý tưởng hay chưa thực hiện phải không?”



Cô nhìn Hình Lăng Y: “Cứ việc thử lên người tôi. Chỉ cần giữ lại ý thức cho tôi là được. Những thứ khác, thì mặc sức thử. . .”



Hình Lăng Y giật mình, mặc dù cô luôn hứng thú với việc cải tạo người máy

bằng cơ thể sống, nhưng giọng nói của cô lại hơi run run: “Tại sao? Cô

biết như vậy sẽ vô cùng đau đớn!”



“Yên tâm, tôi không làm gì Hình Tùng đâu. Chị có thể đưa vào tôi một chương trình, để Hình Tùng có thể dễ dàng hạ gục tôi. Tôi chỉ. . mặc dù đã được chị cải tạo rất mạnh. Nhưng lần nào. . . cũng cần họ

tới cứu. Tôi muốn trở nên mạnh hơn, tôi muốn đứng sóng vai với người đàn ông luôn che chở cho tôi. Cho dù có chết, cũng phải chết trên cùng một

chiến tuyến.”